Võ lâm minh chủ dẫn đầu, dẫn dắt các đại môn phái xông vào cửa lớn hoàng cung, mọi người đều cảnh giác vì có thể có cơ quan hoặc thủ vệ, cấm quân bất ngờ xuất hiện.
Dù thực lực của bọn họ rất mạnh mẽ, nhưng vẫn cần phải cẩn thận, để không vì khinh địch mà thất bại.
Võ lâm minh chủ dáng người thẳng tắp đi ở phía trước, bên trái là Liễu Vô Bồi và Vũ Đinh, khi vào hoàng cung, bọn họ nghĩ rằng phía trước có điều gì đó khả nghi, vì thị vệ bên ngoài không chỉ không ngăn cản mà còn mở lớn cửa cung cho bọn họ vào.
Con đường rộng rãi trong hoàng cung hoàn toàn vắng vẻ, Liễu Vô Bồi và Vũ Đinh không thể tin nổi, không có bất kỳ trở ngại nào!
Rất nhanh, điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái hơn đã đến, những tì nữ và thái giám đi qua đều bận rộn, thấy bọn họ… Như không thấy gì, vẫn tiếp tục công việc của mình.
Người của các đại môn phái: “???” Kỳ quái? Những tì nữ và thái giám này sao lại không sợ bọn họ chút nào?
Vũ Đinh đặc biệt chặn một cung nữ đang vội vã đi qua, vị cung nữ này dường như đang bận làm việc, thấy bọn họ cũng như không thấy, đi ngang qua.
Vũ Đinh trực tiếp chặn nàng ta lại, cung nữ dừng bước, không vì lý do gì khác, chỉ để giẫm lên chân Vũ Đinh một cái, một chiếc giày đạp lên mặt giày của hắn ta.
Vũ Đinh: “!”
“Á!” Hắn ta nhảy lên, đau đến thấu xương ngón chân.
“Ngươi! Ngươi!” Hắn ta tức giận chỉ tay vào tì nữ.
Tì nữ không hề sợ hãi: “Công tử, nô tì phải đi làm việc, nếu không sẽ bị trách phạt.”
Mỗi bước mỗi xa
Vũ Đinh còn chưa kịp nhảy chân lên để nhường đường, đã bị Liễu Vô Bồi kéo sang một bên, nói với tì nữ: “Xin lỗi, đầu óc của hắn không được bình thường.”
Tì nữ gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Vũ Đinh: “???”
Hắn ta ngẩn ra, không phục mà hét lên với Liễu Vô Bồi: “Sao ta lại không bình thường?” Hắn ta luôn thông minh hơn người, Liễu Vô Bồi chỉ ghen tị với hắn ta!
Hơn nữa, vừa rồi nàng tì nữ kia, thế nhưng lại gật! đầu!
Liễu Vô Bồi không muốn tranh cãi với hắn ta: “Vấn đề này để sau hãy thảo luận.” Bây giờ các đại môn phái đều đang nhìn bọn họ cãi nhau, đừng để lỡ việc chính.
Vũ Đinh đau đến nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, nàng ta lại không sợ chúng ta.”
“Chỉ cần xông vào Dưỡng Tâm điện, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.” Hà chưởng môn tuy không rõ tại sao thị vệ không ngăn cản, tì nữ tại sao không sợ bọn họ, nhưng dù sao, mục tiêu của bọn họ là long ỷ, có quyền trong tay, thì những chiêu trò cao siêu cũng vô dụng.
“Đi.” Võ lâm minh chủ lạnh lùng nói, dẫn dắt đoàn người các đại môn phái xông vào bên trong.
Các đại môn phái bình tĩnh theo sau võ lâm minh chủ tiếp tục tấn công vào Dưỡng Tâm điện, trước tiên phải bắt giữ Hoàng thượng.
Trên đường, bọn họ lại gặp không ít tì nữ và thái giám, như thể không thấy bọn họ, mỗi người đều bận rộn công việc của mình.
Vũ Đinh không tin tà, muốn nhắc nhở đám người kia rằng có người đang âm mưu tạo phản!
“Khụ khụ khụ…” Hắn ta ho vài tiếng, nhưng hai bên đang phơi chăn đệm không phản ứng gì.
Hắn ta tức giận đến mức không chịu nổi, trực tiếp đi đến sau lưng vài tì nữ: “Này! Chúng ta đến đây để mưu phản!”
Vài tì nữ dừng lại, quay đầu lại, liếc nhìn hắn ta với ánh mắt khó hiểu, rồi tiếp tục công việc của mình.
Vũ Đinh: “…” Hắn ta thân là cường giả có tôn nghiêm, thế nhưng lại bị phớt lờ như vậy.
“Đi thôi, đừng tự tìm mất mặt.” Liễu Vô Bồi từ phía sau nắm lấy cổ áo hắn ta, kéo hắn ta đi về phía trước.
Hà chưởng môn nhìn thấy mà dở khóc dở cười, hai người này sao lúc nào cũng có thể làm ra những chuyện buồn cười như vậy.
“Đừng làm loạn, hãy nghiêm túc một chút.” Võ lâm minh chủ lạnh lùng nói.
Vũ Đinh và Liễu Vô Bồi lúc này mới ngừng đùa giỡn, an phận theo bên cạnh minh chủ, không dám gây rối nữa.
Dưới sự dẫn dắt của võ lâm minh chủ, các đại môn phái thuận lợi xông thẳng đến trước cổng Dưỡng Tâm điện.
Lúc này, bên cạnh hồ nước của Dưỡng Tâm điện, mọi người thấy một bóng lưng mảnh mai mặc áo choàng, tóc búi cao, đang quay lưng về phía bọn họ, những ngón tay mảnh khảnh thon dài đang cho cá chép ăn.
Phía sau nàng có một tì nữ bảo vệ, thân hình cứng đờ, sắc mặt lạnh lùng.
Vũ Đinh và Liễu Vô Bồi nhìn nhau, không biết người này có phải là Nhu phi đã khiến Hoàng thượng giải tán hậu cung không?
Người của các đại môn phái đều đoán rằng, nữ nhân đang cho cá ăn này chính là Nhu phi nổi tiếng thiên tư tuyệt sắc.
Võ lâm minh chủ, với đôi mày anh tuấn bị che khuất bởi vải đen, nhíu lại, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo cùng không vui.
Vũ Đinh muốn nhìn thấy dung nhan của Nhu phi, cố tình “khụ khụ khụ…” phát ra tiếng ho.
Quả nhiên, nàng nghe thấy động tĩnh, dừng lại hành động cho cá ăn, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lần quay đầu này, dáng vẻ tiên nữ, nhan sắc tuyệt mỹ, đẹp không sao tả xiết.
Khiến mọi người phải hít một hơi thật sâu, thực sự là kinh vi thiên nhân*!
*kinh vi thiên nhân: khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy.
Vũ Đinh nhìn đến ngây ngốc, cả người đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Liễu Vô Bồi bên cạnh thì xấu hổ và có chút tự ti ngại ngùng.
Võ lâm minh chủ với sát khí bừng bừng, gần như từ kẽ răng rít ra một câu: “Nếu còn nhìn nữa, ta sẽ móc mắt các ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT