Tiểu Quỳ và tì nữ của Nhã tần cũng nhận ra, Tiểu Quỳ thở phào, nương nương lại đùa dai nữa rồi.

Với tất cả sự bất đắc dĩ, Sơ Tửu Tửu đẩy Nhã tần ra, lúc này đã qua một phút từ khi bóp cổ Nhã tần, Sơ Tửu Tửu buông tay, quyết định diễn hết vai, giả vờ tức giận giậm chân, quay người bước nhanh ra khỏi Hinh Hương điện.

Nhã tần: “…” Vậy… Nhu phi rốt cuộc đến tìm mình có việc gì?

“Nương nương, đừng tức giận, Nhu phi nương nương không phải lần đầu làm chuyện này, trước đây Huệ tần nương nương đã bị nàng ta chọc tức nhiều lần.” Tì nữ bên cạnh lo lắng kiểm tra cổ nàng ta, phát hiện không có chút đỏ nào, có vẻ Nhu phi nương nương lại đang đùa giỡn.

Nhã tần nhẹ nhàng nói: “Không sao, trước tiên hãy dập tắt hương đi.”

Hương vừa mới đốt, Nhu phi đã ngửi rất lâu, gần đây nếu nàng vô tình có con với Hoàng thượng, nếu mang thai đến một thời điểm nhất định, không chỉ sảy thai mà còn dễ một xác hai mạng.

Hương này cực kỳ độc, nàng ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua, chỉ để chờ ngày có thể sử dụng, không ngờ lại được dùng sớm như vậy.

Tì nữ ngửi thấy hương khói bay lên, cảm thấy kỳ lạ: “Nương nương sao lại dùng hương hoa lan?” Nàng ta nhớ Nhã tần chưa từng dùng hương hoa lan.

Nhã tần: “???”

“Ngươi nói đây là hương gì?”

Tì nữ đáp: “Nương nương, đây là hương hoa lan, không sai đâu.”

Nhã tần tức giận mạnh tay đập cốc trà xuống bàn, cốc trà vỡ tan, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng và hiểu lòng như trước, thậm chí còn mang vẻ mặt dữ tợn.

“Ai cho ngươi động vào hương của bản cung!?”

Tì nữ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất: “Nương nương tha mạng! Không phải nô tì đổi! Nô tì bị oan!”

Nhã tần hít sâu, biểu cảm trên mặt vẫn rất đáng sợ: “Không phải ngươi đổi? Ai đã đổi?”

“Lý công công! Lý công công đã đổi! Không biết Nhã tần nương nương có nhớ mấy hôm trước, nô tì đã nói với người, Lý công công đã cho người lục soát khắp Hinh Hương điện, hương của người trước đó đã bị Lý công công đổi thành hương hoa lan có kiểu dáng giống hệt.”

Nàng ta còn tưởng là chuyện nhỏ, nên không thông báo cho Nhã tần, không ngờ… lại xảy ra chuyện hôm nay.

Nhã tần nghe thấy Lý công công, biểu cảm có chút hoảng loạn, Lý công công có thể không nhận ra hương đó, nhưng thái y chắc chắn nhận ra.

“Việc này không thể để lộ ra ngoài.” Nhã tần vốn định báo cho Hoàng thượng biết chuyện vừa rồi, để kéo Nhu phi xuống nước, nhưng không ngờ… hương đã bị Lý công công phát hiện.

Hiện giờ Nhu phi được Hoàng thượng bảo vệ như bảo bối, nếu Lý công công lại đến Hinh Hương điện kiểm tra xem nàng ta có dùng hương này hay không, nàng ta hoàn toàn không thể kịp thời bổ sung khối hương bị thiếu.

Nếu bị phát hiện, Hoàng thượng sẽ không tha cho nàng ta, vì vậy, Nhã tần chỉ có thể coi như chuyện này không xảy ra.

Nhã tần tức giận đến mức gần như muốn phun máu, nhìn cơ hội ngay trước mắt, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội trôi đi.

Ngoài Hinh Hương điện, cùng với âm thanh nhắc nhở trong đầu, Sơ Tửu Tửu ngửi thấy hơi thở của tự do, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn thoát khỏi kết cục của nguyên chủ trong nguyên văn.

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, sống sót qua cốt truyện trong nguyên văn.] Âm thanh lạnh lùng máy móc của hệ thống thông báo niềm vui.

Mỗi bước mỗi xa

Sơ Tửu Tửu kéo áo choàng trên người, viên đá nặng nề đè nén trong lòng biến mất, cả người cảm thấy thoải mái.

Tiểu Quỳ sớm đã quen với những trò đùa nghịch không bình thường của nương nương.

“Nương nương, Nhã tần nương nương có thể sẽ báo chuyện này cho Hoàng thượng không?” Tiểu Quỳ lo lắng nói, nương nương hiện giờ là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, nếu Hoàng thượng biết nương nương đến tìm Nhã tần “gây sự”, chỉ sợ nương nương lại phải giải thích một phen.

Sơ Tửu Tửu đang trong tâm trạng ăn mừng, nghe thấy sự lo lắng của Tiểu Quỳ, nàng không để tâm: “Tùy ý nàng ta làm gì thì làm.”

Chưa gây ra tổn hại thực sự, có lẽ lại chỉ là cãi vã một phen, còn việc có thể mất hình tượng trong lòng Hàn Sở…

Sơ Tửu Tửu sờ cằm nghi hoặc nghĩ: ta còn hình tượng gì trước mặt Hàn Sở?

Giữa trưa, trong Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu vừa thưởng trà vừa ăn điểm tâm, đang hỏi hệ thống: [Hệ thống, mi sẽ biến mất chứ?]

Âm thanh máy móc của hệ thống lập tức vang lên: [Kí chủ, ta sẽ không biến mất, chỉ là sẽ ngủ say.]

Ngủ say? Sơ Tửu Tửu lộ vẻ nghi hoặc, biết rằng hỏi thêm cũng vô ích, bên trong phương diện này có quá nhiều điều không biết.

[Sau này ta gọi mi, có phải sẽ không nhận được hồi âm hay không?] Nàng và nó đều chưa bị xóa sổ, coi như là mối quan hệ “cùng hoạn nạn”.

[Đúng là như vậy.]

Sơ Tửu Tửu có chút thất vọng, giống như một lời tạm biệt cuối cùng.

[Chào tạm biệt, kí chủ.] Hệ thống thì thẳng thắn chào tạm biệt.

[… Chào tạm biệt.]

Hệ thống ngủ say không ảnh hưởng gì đến Sơ Tửu Tửu, giống như bình thường, không xuất hiện tình trạng thân thể bj đau đầu hay nhức đầu nào.

Mặc dù đã tránh được kết cục trong nguyên văn, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Ngày hôm đó, vào buổi trưa, Hàn Sở vẫn chưa đến Hoa Khê điện.

Sơ Tửu Tửu rất vui, nghĩ rằng Hàn Sở thật sự chán nàng, thầm nghĩ: Hôm nay tin tốt nối tiếp nhau.

Ba tì nữ bên cạnh lại lo lắng, tối qua và trưa hôm nay không thấy Hoàng thượng đến tìm nương nương, chẳng lẽ đang giận nương nương?

Đêm đó, Sơ Tửu Tửu chắc chắn rằng tối nay Hàn Sở sẽ không xuất hiện, bảo Tiểu Quỳ thổi tắt nến, một mình chiếm lấy toàn bộ giường.

Gần như đã ngủ, hương thơm lan tỏa trong giường, nàng bị ôm vào vòng tay rộng lớn.

Sơ Tửu Tửu mơ màng tỉnh dậy, Hàn Sở đang dùng đầu ngón tay nóng bỏng của mình nhẹ nhàng gạt tóc nàng ra khỏi vai, như thể những sợi tóc rủ xuống trước vai là một trở ngại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play