Lộ Hành Chu ngoan ngoãn gật đầu, cậu nói: “Con tin tưởng mẹ.”
【Không sao đâu, dù gì mấy ngày nay hai người bọn họ cũng đã chịu giáo huấn rồi, hôm nay lại đến sao? Hai ngày nay mình đang bận viết kịch bản, không để ý đến mấy người đó, hừ, trông bộ dạng có vẻ đã được tu dưỡng tốt.】
Nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Lục nhà mình, trong mắt Tống Khanh tràn đầy ý cười. Mấy ngày nay Thẩm Đình Bách và Giang Minh Nguyệt thật sự thảm không nỡ nhìn, về cơ bản mỗi ngày trở về đều với gương mặt bầm dập, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ cần ra cửa là lập tức bị các loại động vật nhỏ nhắm vào.
Đều nhanh chóng lên báo rồi.
Tống Khanh xoa đầu Lộ Hành Chu, nói: “Được rồi, con cứ làm việc của mình trước đi, mẹ sẽ đi sắp xếp lại chứng cứ.”
Không chỉ sắp xếp chứng cứ, bà còn muốn gọi luật sư và báo cảnh sát.
Đừng ai nghĩ đến việc chạy thoát, Tống Khanh đi về phía thư phòng, ngồi xuống ghế, nhưng lại có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó. Nhìn những tài liệu, hình ảnh và ghi chép trên máy tính, Tống Khanh tạm gác lại suy nghĩ đó, tập trung vào công việc quan trọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT