Hai chén trà sau, ta mới vỡ lẽ, thì ra người thái nông ấy làm việc cho một hộ cung cấp thức ăn lớn trong vùng, chuyên cung cấp cho nhiều thế tộc trạch viện. Trương thúc giao thức ăn có gãy chân thì nhà hắn vẫn còn người khác. Cùng lắm thì báo lên cho gia chủ, đổi một người hầu khác giao đồ cho Ngụy gia cũng được.
Nói trắng ra, bọn họ khinh thường Ngụy gia sa sút, nay chỉ giao hai ngày một lần, mà chỉ giao phần lương thực cho ba người ăn, kiếm được chút lời cỏn con, nên chẳng mấy coi trọng. Nhân cơ hội gãy chân, giả vờ hồ đồ, trắng trợn bỏ mặc Ngụy gia luôn.
Kiếm Như đi gây chuyện một trận, lớn tiếng đòi gặp gia chủ của người thái nông. Ai ngờ chờ đến nửa canh giờ mà vẫn không thấy đâu, chỉ nghe nói gia chủ đang đãi khách. Còn đãi khách nào thì tên sai vặt canh cổng không hé một lời, ý chừng là chủ nhân của hắn tiếp đãi khách quý, liên quan gì đến Kiếm Như mà phải để tâm.
Kiếm Như đặt mạnh chén trà xuống bàn, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi mắng: "Đúng là kẻ mắt chó khinh người. Ngày trước muốn nịnh bợ Ngụy gia chúng ta còn không kịp, cá tươi bắt từ đất cực nam còn vội vàng đưa cho chúng ta, sợ chậm một khắc thì cá sẽ không còn tươi nữa, nếu không phải là..."
Kiếm Như chợt im bặt.
Ta khẽ nói: "...Vậy tức là, thái nông ấy từ nay về sau sẽ không còn giao đồ cho chúng ta nữa phải không?"
Kiếm Như mím chặt môi, sau một lúc thì đập mạnh một quyền xuống bàn, hừ lạnh: "Chẳng qua là không giao thức ăn thôi, Ngụy gia đâu thiếu bạc, chúng ta tự đi mua."
Ta nói: "Nếu đã vậy, từ nay ta sẽ dậy sớm hơn trước một canh giờ, giờ ta đã biết đường, cứ để ta đi mua là được, buổi sáng đồ ăn cũng tươi mới."
Kiếm Như đáp: "Thế sao được, sau nay chúng ta sẽ thay phiên nhau đi."
Từ lần thiếu gia bị bệnh trong đêm mưa mà không gọi được Kiếm Như thì hắn đã chuyển về phòng thiếu gia, mùa hạ mưa nhiều, hắn không dám ngủ riêng nữa, sợ lại ngủ quá giấc rồi thiếu gia lại gặp chuyện không may.
Thay phiên nhau đi thì chắc chắn là không được.
Thế nên ta nói: "Kiếm Như ca, ngươi còn phải hầu hạ thiếu gia rửa mặt chải đầu, nếu thiếu gia tỉnh mà không thấy ai thì làm sao? Hơn nữa, ta vốn phụ trách nhóm lửa nấu cơm, mua thức ăn cũng là trách nhiệm của ta, ngươi chỉ cần chăm sóc thiếu gia cho tốt là được."
Từ đó, ta lại nhận thêm việc mua thức ăn.
Kiếm Như chăm sóc thiếu gia rất tốt, hắn không kể chuyện thái nông kia xem thường Ngụy gia, chỉ nói người nọ bị gãy chân, nên trong thời gian này không thể giao thức ăn tới được.
Người xưa có câu: "Không lo việc nhà thì không biết củi gạo quý."
Trước đây thức ăn đều do quản gia đặt sẵn, thái nông chỉ việc giao, bạc không qua tay ta, ta nấu ăn cũng không thấy đắt.
Ngay cả lần trước đi cùng Kiếm Như, cũng là hắn trả tiền.
Giờ đến lượt ta, khi móc bạc ra trong lòng như đang nhỏ m-á-u.
Dưới chân thiên tử, giá cả ở Thượng Kinh sao mà đắt đỏ đến vậy?
Tiền mua một cái móng giò cũng đủ để mua nửa bộ sườn heo ở thôn Bạch Vân rồi.
Tuy rằng số bạc ấy không phải của ta, Ngụy gia cũng không đến lượt ta làm chủ, nhưng ta xài tiền như nước thế này trong lòng cũng thấy băn khoăn.
Giờ Ngụy gia chỉ còn lão gia nhận bổng lộc triều đình, Đại thiếu gia phải dưỡng bệnh, Nhị thiếu gia phải đọc sách, còn phải nuôi năm người hầu, lão gia và phu nhân cũng không khoẻ mạnh... Cảm giác này thật không dễ chịu, khiến ta nhớ đến sau khi mẹ ta mất, cha ta một mình cày cấy hai mẫu ruộng cằn, phải nuôi mấy miệng ăn, cuối cùng ta không thể không tìm người để tự bán mình.
Miệng ăn núi lở, ta thật sự không có cảm giác an toàn.
Quan sát khắp chợ, thấy có phụ nhân bán đồ thêu dạo dọc đường.
Ta có kim chỉ, lúc Chu ma ma đi bà ấy đã để lại cho ta cái giỏ thêu.
Ta bước tới nhìn, có khăn tay, có tạp dề, còn có yếm cho trẻ con. Những món đồ thêu của phụ nhân làm rất sinh động, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, sinh động như thật, thế mà buôn bán cũng chẳng được tốt lắm.
Ta thầm than, tay nghề thêu thùa khéo thế này, không biết ta phải luyện bao lâu mới bằng được một nửa của người ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, thực ra cũng không nhất thiết phải bán đồ thêu.
Ta vốn cũng có một thứ có thể bán. Những năm ta thích Thu Sinh ca, huynh ấy thường đan mây, ta cũng trợ thủ không ít lần. Vào mùa hè nóng nực, nếu làm vài cái quạt nan đem bán, biết đâu có thể kiếm được tiền.
Dù Ngụy gia đang sa sút, nhưng tiền công hàng tháng vẫn trả đều đặn. Ta giữ lại một nửa để gửi về nhà, nửa còn lại, tính ra thì cũng đủ mua vài cây tre. Ta liền nhờ một đại thúc bán rau gần đó, nhờ ông ta mang cho ta hai cây tre ở ngoại thành về cho ta.
Kiếm Như vô tình thấy ta kéo mấy đoạn tre được cắt khúc về nhà, hỏi ta định làm gì, ta ậm ờ trả lời là để dùng để nhóm lửa.
Ta không dám để hắn biết ta làm công ở Ngụy gia mà còn kiêm thêm việc khác ở bên ngoài.
Cứ thế, mỗi ngày ngoài việc quét nhà thổi cơm, nếu có chút thời gian rảnh, ta lại lén lút làm quạt nan trong phòng riêng.
Những việc khác cũng ổn thoả, chỉ là nan tre sắc bén, dù đã cố gắng mài nhẵn, nhưng đôi lúc vẫn có gai ngược, không cẩn thận sẽ bị cắt vào tay.
Đêm hôm đó, sau khi ăn xong, ta thu dọn bát đũa mang về nhà bếp để rửa. Không hiểu sao Đại thiếu gia lại tự mình lăn xe đến trước cửa bếp, dưới ánh tà dương, bóng của hắn được kéo thật dài, đổ vào trong phòng.
Đại thiếu gia lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hắn xuất hiện đột ngột khiến ta há hốc miệng, nhìn đôi đũa trong tay, chồng bát đĩa trên đầu gối, chỉ thấy dù có mọc tám cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Ta không hề có ý định ăn vụng đồ ăn của gia chủ!
Thịt ngoài chợ đắt như vậy, khi ăn cơm ta hầu như không dám đụng đến thịt. Khi thu dọn bát đĩa vào bếp, thấy trong đĩa còn sót lại vài miếng thịt bèn tiện tay gắp ăn.
Nhưng đại thiếu gia đột ngột nhìn thấy cảnh này, cứ như thể ta đã giấu thịt trong nồi, chờ lúc không ai để ý thì lấy ra ăn vậy.
Thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Ta hoang mang mở miệng, theo phản xạ giấu chồng bát đĩa trên đầu gối ra sau lưng.
Hành động này chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, sao có thể qua mắt Đại thiếu gia được.
Giọng hắn càng lạnh lùng hơn, nhấn từng chữ một, hỏi lại: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Đại thiếu gia vốn khoan dung, chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, ta bị dọa đến sợ, lắp bắp nói: "Đây... đây là đồ thừa, nô tỳ... nô tỳ không phải trộm ăn... chỉ là... chỉ là thấy tiếc quá thôi..."
Đại thiếu gia trầm mặt, đôi môi mím chặt, lần đầu tiên ta cảm thấy may mắn là Đại thiếu gia đi đứng không tiện, nếu hắn muốn đánh ta, ít ra ta còn có thể chạy. Tất nhiên là trước khi chạy, ta đã sợ co vòi rồi.
Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "...Nô tỳ sai rồi, lần sau sẽ không ăn nữa."
Sắc mặt của đại thiếu gia khó coi đến cực độ, hắn nghiến răng nói: "Ngụy Chiêu ta còn chưa đến mức không nuôi nổi một nha hoàn."
"Vâng."
"Ngươi!——"
Đại thiếu gia bất ngờ đập mạnh vào tay vịn, làm ta giật mình.
Chẳng ai nói hắn không nuôi nổi cả, hắn rõ ràng là nuôi nổi, tiền lương hàng tháng của ta chẳng phải do hắn trả ư?
Ta đã "vâng" rồi, hắn còn quát mắng gì nữa?
Thật là vô lý.
Đại thiếu gia tức giận đến tái cả mặt, hắn đưa tay lên day day mi tâm, sau đó ném lại một câu "Ngươi theo ta" rồi tự mình quay xe lăn đi. Ta không dám thở mạnh, rón rén đi theo sau.
Đến thư phòng, Đại thiếu gia mở một ngăn bí mật, lấy ra một quyển sách, lật đến trang có chữ cuối cùng, đưa cho ta và nói: "Đọc đi."
Ta: "......"
Cuốn sách này, có thể nói là nó biết ta, nhưng ta không biết nó.
Tôi nói: "Nô tỳ không biết chữ."
Đại thiếu gia: "......"
Trong khoảnh khắc lặng như tờ đó, n.g.ự.c Đại thiếu gia phập phồng, ta thực sự lo hắn sẽ bị tức đến ngất xỉu đi mất.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Đại thiếu gia nghiến răng hỏi: "Có phải Ngô Khởi mua ngươi vào phủ không?"
Ngô Khởi là tên của Ngô quản gia.
Ta suýt khóc.
Rốt cuộc ta đã phạm lỗi nặng nề gì mà còn liên lụy cả Ngô quản gia, chẳng phải chỉ lén ăn mấy miếng thịt thừa thôi sao?
Ta rưng rưng nước mắt: "Nô tỳ biết sai rồi, lần sau sẽ vứt hết đi không ăn nữa."
Đại thiếu gia hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"
Khóc cũng không được nữa sao!
Sao lại có người như thế chứ!
Ngày nào ta cũng mua kẹo hồ lô cho hắn... có lúc còn mua bánh gạo ngọt nữa!
Ta quay mặt đi không thèm để ý đến hắn, sau đó đột nhiên thấy mặt mình bị nắm lấy—đại thiếu gia cứng rắn xoay đầu ta lại.
Hắn thở dài, giọng điệu dịu xuống đôi chút, lại hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"
Ta khóc cái gì ư?
Chẳng phải hắn biết rõ còn hỏi sao.
Ta khẽ thút thít, không trả lời.
Đại thiếu gia có vẻ cũng không trông đợi ta trả lời, hắn lấy từ tay áo ra một lọ thuốc nhỏ, mở tay ta ra và bắt đầu nhẹ nhàng bôi thuốc.
"Ngươi làm sao mà tay lại thế này? Vết xước khắp cả tay."
Khoảnh khắc đó, ta bỗng nhiên hiểu ra, thì ra đại thiếu gia khuất tôn hàng quý đến phòng bếp, vốn là để đưa thuốc cho ta?!
... Thôi thì tạm tha thứ cho Đại thiếu gia đã quát ta lần này.
Ta không dám nói là đang chuẩn bị bện quạt nan để bán, chỉ nói là bị gai trên củi cào xước.
Đại thiếu gia trầm ngâm một lúc rồi nói sau này để Kiếm Như giúp ta đun củi, nếu Kiếm Như không rảnh thì hắn sẽ giúp ta.
Làm ta sợ đến mức vội vã từ chối, nói không thể được, rồi chỉ thiên chỉ địa đảm bảo là ta sẽ không bị thương nữa, cuối cùng Đại thiếu gia mới để ta quay về.