Vốn dĩ, chuyện hôn ước phải do theo lệnh của cha mẹ, theo lời mai mối, ấn lý mà nói, lẽ ra phải là trưởng bối của Ngụy gia ra mặt, không đến lượt Đại thiếu gia tự mình đi từ hôn.
Nhưng lần này, phủ Vĩnh Xương Bá khinh người trước, mà Ngụy gia lại không có trưởng bối ở kinh thành, cũng chẳng ai có thể trách cứ lễ nghĩa có chu toàn không .
Ta đưa mắt tiễn Đại thiếu gia đi, lòng chua xót.
Từ lúc bị đình trượng đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài, nhưng lại là để từ hôn.
Thật là khó chịu quá đi.
Đến khi trở về, mặt Kiếm Như đen như đ.í.t nồi, đi tay không, canh thiếp cũng đã trả lại.
Đại thiếu gia trông vẫn bình thản, mặt không biểu lộ điều gì.
Nhị thiếu gia khoanh tay, lạnh lùng nói: “Từ hôn là đúng, vị tiểu thư cành vàng lá ngọc kia đã chê Ngụy gia chúng ta, nếu cưới về làm đại tẩu thật thì e ngày nào cũng khóc lóc, rồi náo loạn, rồi đòi thắt cổ mất.”
Đại thiếu gia nghiêm khắc liếc mắt cảnh cáo hắn.
Nhị thiếu gia nhún vai chẳng hề bận tâm.
“Có gì mà không nói được? Phủ Vĩnh Xương Bá nịnh trên nạt dưới, bọn họ làm được, thì người khác không nói được hay sao?”
“Ngụy Lăng—”
Thấy không khí trở nên căng thẳng, ta vội vàng đứng ra giảng hòa.
“Ừm... Đại thiếu gia, trên đường về, ngài có thấy bà cụ bán kẹo hồ lô giọng to như sấm kia không?”
Kiếm Như nhỏ giọng nói: “Làm gì có tâm trạng mà để ý mấy chuyện đó.”
Không ngờ Đại thiếu gia nghĩ một lúc, khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười.
Hắn nói: “Thấy rồi, giọng bà ấy quả thật rất lớn, tinh thần sung mãn lắm.”
“Thấy là tốt rồi, lần tới ra ngoài mua vài xâu về, mấy ngày không ăn mà thèm quá. Còn có a thẩm bán canh lòng dê nữa, nếu đi muộn là không mua được đâu, xuân hoàn se lạnh, ăn canh lòng dê là hợp nhất—Ấy, hay là chúng ta cùng nấu nồi canh dê đi, các thiếu gia, làm ơn hỗ trợ giúp Thập Lục một tay nào.”
Nhị thiếu gia tỏ vẻ tiểu nha đầu ngươi đang nói cái gì thế hả, lạnh lùng hừ một tiếng: “Gia từ lúc sinh ra chưa bao giờ bước chân vào bếp.”
“Thế thì hôm nay vừa vặn để Nhị thiếu gia mở rộng tầm mắt—---Đi thôi, đi thôi, người một nhà phải cùng nhau vào bếp mới vui.” Ta vừa nói, vừa đẩy sau lưng từng người một, đuổi họ ra khỏi sảnh chính như lùa đàn vịt.
Bên ngoài ánh dương rực rỡ, sắc mặt Nhị thiếu gia dần giãn ra đôi chút, nhưng vẫn có chút không tình nguyện, cúi đầu trêu ta: “Tiểu nha đầu nhà ngươi sao lại lợi hại thế, dám sai bảo cả gia.”
Ta hếch cằm nhìn hắn: “Sao lại gọi là sai bảo? Đây chính là lấy giúp người làm niềm vui, có câu nói thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, một mình nô tỳ không thể nấu xong nồi canh dê được, các thiếu gia rút đao giúp nô tỳ, nô tỳ biết ơn trong lòng.”
Nhị thiếu gia lạnh lùng hừ: “Miệng lưỡi sắc bén đấy.”
Ta không vui, quay đầu nhìn Đại thiếu gia, nói: “Chủ tử, xin ngài phân xử cho nô tỳ.”
Ánh nắng lấp lánh trong mắt Đại thiếu gia như những vì sao, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay xoa đầu ta một cái, rồi khẽ mắng: “Nghịch ngợm.”
11.
Sau khi từ hôn, Đại thiếu gia dần dần bận rộn hơn.
Cũng không rõ hắn bận việc gì mà thường xuyên không ở trong phủ.
Làm cả Kiếm Như cũng thường xuyên vắng mặt.
Thi thoảng vài lần gặp Đại thiếu gia, trên người hắn vẫn còn mặc bộ đồ người hầu chưa kịp thay ra. Rõ ràng lúc trước ta vừa đi qua thư phòng không thấy ai, thế mà chỉ trong nháy mắt Đại thiếu gia lại chẳng biết từ đầu xuất hiện.
Đại thiếu gia nhìn thấy ta cũng không hoảng hốt, chỉ giơ tay gọi ta lại gần.
Cứ tưởng hắn có việc gì muốn giao phó, không ngờ hắn chỉ đưa tay lên xoa đầu ta vài cái, rồi bảo ta đi nghỉ.
Đại thiếu gia bận rộn, Nhị thiếu gia cũng không có nhà.
Kỳ thi mùa Xuân đến gần, hắn đã sớm trở về thư viện.
Qua một tháng nữa Nhị thiếu gia sẽ về chuẩn bị ứng khảo.
Nghe nói phu nhân cũng đang trên đường trở về, nhưng gặp phải mưa lớn cản đường, e phải chậm trễ vài ngày.
Có thể thấy tình cảnh Ngụy gia lúc này, việc có thêm người trong triều là vô cùng quan trọng.
Thế nhưng chuyện đâu được như ý, kết quả kỳ thi mùa xuân được yết bảng, Nhị thiếu gia thi trượt.
Hôm đó Kiếm Như đi xem bảng, đi hơn một canh giờ mà không thấy về, chúng ta ai nấy đều đoán Nhị thiếu gia đã rớt bảng rồi.
Kinh thành chỉ lớn chừng đó, tin tức truyền đi rất nhanh, nhà bên hình như có người thi đỗ, tiếng pháo nổ rôm rả.
Ta chưa bao giờ thấy tiếng pháo lại chói tai đến vậy, liền chạy đi đóng hết các cửa, rồi khóa chặt cửa sổ, chỉ hận không thể lấy bông nhét kín cả các khe cửa.
Nhị thiếu gia không nói một lời, cúi đầu trở về viện của mình, suốt một ngày một đêm, đồ ăn ta mang đến để ngoài cửa không thấy suy suyển một hạt cơm nào.
Thế này sao được, dù khó chịu đến đâu cũng không bỏ cơm được.
Kiếm Như khuyên Đại thiếu gia đến khuyên giải Nhị thiếu gia.
Không ngờ Đại thiếu gia chỉ lắc đầu bất lực: “Có lẽ, đệ ấy không muốn gặp ta đâu.”
Nghĩ cũng phải, Nhị thiếu gia năm nay đã mười chín.
Mà năm Đại thiếu gia mười chín tuổi đã đỗ liền tam Nguyên.
Nếu là ta, ta cũng chẳng muốn gặp Đại thiếu gia.
Chiều hôm sau, thấy cơm canh mang đến đã hơn một canh giờ vẫn không thấy động đũa, ta không nhịn được, đưa tay gõ cửa.
Ban đầu không ai phản ứng, sau khi gõ thêm mấy lần, bên trong vọng ra tiếng đồ đạc vỡ nát, Nhị thiếu gia bực bội mắng: “Cút—!”
Nhị thiếu gia bảo ta cút, ta sẽ cút sao?
Tất nhiên là không rồi.
Nhị thiếu gia mắng ta vài câu, ta không sao cả. Nhưng hắn không ăn cơm, không uống nước thì sẽ ngã bệnh mất.
Ta kiên trì gõ cửa như một chú chim gõ kiến, gõ mãi gõ mãi, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Cửa vừa mở, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Nhị thiếu gia đứng trần chân trước mặt ta, hai mắt đỏ ngầu, chẳng nói chẳng rằng đẩy ta một cái.
“Bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?”