Phòng 612 là một phòng ký túc xá nữ điển hình, được trang trí ấm cúng với đầy đủ các vật dụng sinh hoạt. Sau khi chúng tôi bước vào cửa, streamer nói ngắn gọn: “Quy tắc chiến thắng: Sống sót trong phòng 612 trong 10 phút. Màn ba, bắt đầu.”
...
Chúng tôi căng thẳng nhìn quanh, nhưng không thấy điều gì bất thường. Tuy nhiên, vị trí đứng của mọi người có chút kỳ lạ: Diêm Huyên Huyên cố tình giữ khoảng cách với ba chúng tôi, ánh mắt vừa dè chừng vừa âm trầm.
Còn giữa ba chúng tôi dường như có một bức tường vô hình, khiến Chu Thái luôn cách tôi và Liễu Tự một bước.
Tôi thở dài, đi thẳng vào vấn đề: "Quy tắc lần này là: Sống sót trong phòng 612 trong 10 phút.
Thông tin rất ít, nhưng địa điểm là rõ ràng.
"Tôi đoán... ra khỏi giới hạn sẽ bị xem là chết, vì vậy dù gặp phải bất cứ điều gì, chúng ta tuyệt đối không được ra khỏi cửa."
Chu Thái im lặng một lúc rồi cũng lên tiếng: "Lần này là trò chơi sinh tồn thời gian, tên của con ma cũng không được công bố, điều này rất giống với màn đầu tiên.
"Nếu theo phong cách của màn đầu tiên... nguy hiểm có thể đến từ bên ngoài, vậy thì khóa cửa sổ cũng là cần thiết."
Tôi đồng ý nói: "Được, tôi sẽ đi khóa cửa sổ, hai cậu đi tìm chìa khóa của phòng 612."
Còn về Diêm Huyên Huyên, tôi không định có bất kỳ liên hệ nào với cô ta. Nhưng nếu cô ta có ý đồ xấu, tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá.
…
Nhung còn chưa kịp đi đến cửa sổ.
"Rầm!"
Cửa sổ vốn đang hé mở đột nhiên bật tung. Tất cả mọi người đều giật b.ắ.n mình, cứ ngỡ có con quỷ nào vừa phá cửa sổ xông vào. Nhưng không, chỉ là một cơn gió lạnh buốt thổi vù qua sảnh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là gió. Đang loay hoay khóa cửa sổ thì bỗng nghe thấy một tiếng động loảng xoảng. Quay lại nhìn, thì ra chai Coca còn nửa đang để ở lối đi đã đổ, nước ngọt chảy lênh láng khắp sàn nhà.
Tôi lắp bắp hỏi: "Nó... nó tự đổ à?"
Chu Thái cũng không chắc chắn: "Chúng ta có ai đụng vào nó đâu... Hay là do gió thổi?"
Liễu Tự lắc đầu: "Chị Dương đóng cửa sổ trước rồi mà, chai Coca mới..."
Câu nói còn chưa dứt. .
"Rắc."
Lon Coca trước mắt mọi người bỗng nhiên méo mó biến dạng, như thể bị vật gì đó cực nặng đè lên. Đột ngột, một tiếng động nặng nề khác vang lên.
"Bộp."
Nước Coca b.ắ.n tung tóe, trên nền đất trống rỗng xuất hiện một dấu chân khổng lồ.
Vì dính Coca, dấu chân hiện lên rõ mồn một, ước chừng phải gần 50 số. Lúc này tôi mới nhận ra, thứ vừa mở cửa sổ không phải gió, mà là quỷ...
Có quỷ đã bò vào từ cửa sổ!
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, vội vàng lên tiếng cảnh báo: "Con quỷ đã vào rồi! Mọi người cẩn thận dấu chân!
"Nó vô hình!"
Mọi người đều hoảng loạn, Diêm Huyên Huyên càng hét toáng lên.
"Bộp... Bộp..."
Dấu chân quỷ lại bước thêm hai bước. Thế mà nó lại đi thẳng về phía Diêm Huyên Huyên. Diêm Huyên Huyên run lẩy bẩy, trong cơn hoảng loạn vớ đại một chiếc ghế định chống trả.
Giây tiếp theo, chiếc ghế đột ngột tuột khỏi tay cô ta, lơ lửng giữa không trung.
"Ầm!"
Chiếc ghế như thể làm bằng giấy, bị nghiền nát thành bụi phấn. Diêm Huyên Huyên đứng c.h.ế.t lặng một lúc, rồi đột nhiên nhìn về phía tôi. Có lẽ vì tôi ở gần cô ta nhất, cô ta bắt đầu liều mạng chạy về phía tôi.
Tim tôi đập thình thịch, cô ta muốn đẩy tai họa sang tôi!
Diêm Huyên Huyên bị cản trở, khựng lại một chút. Ngay sau đó, tóc cô ta bay ngược lên, dường như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, kéo mạnh về phía sau. Diêm Huyên Huyên hai tay bám chặt vào thành giường ký túc xá.
Trong lúc giằng co, mắt cô ta đột nhiên trợn ngược.
"Xoẹt ——"
Tóc cô ta cùng với da đầu bị giật phăng ra. Tóc và da thịt lẫn m.á.u me b.ắ.n tung tóe, rơi xuống ngay trước mặt tôi. Mùi tanh xộc vào mũi, tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dữ dội.
Không chỉ là về mặt sinh lý, mà còn là sự rùng mình trước cái chết. Diêm Huyên Huyên gào khóc thảm thiết, ngã quỵ dưới chân tôi, ôm chặt lấy chân tôi, m.á.u và nước mắt hòa lẫn trên khuôn mặt.
Nhìn cảnh tượng thê thảm này, tôi không hiểu sao lại có cảm giác "thỏ c.h.ế.t cáo buồn".
...
Dấu chân quỷ ngày càng mờ nhạt.
Nhưng vẫn có thể nhận ra, nó đang từng bước tiến gần đến tôi và Diêm Huyên Huyên.
"Tàng hình" cộng thêm "sức mạnh kinh khủng", đây gần như là một thế cục không thể giải quyết.
Tôi đứng cứng đờ trong góc, cảm thấy cơ thể nặng như ngàn cân.
Không được. Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!
Ngay khi tôi căng thẳng toàn thân, chuẩn bị liều mạng một phen.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Trong nhóm chat phòng 412, Liễu Tự gửi tin nhắn: 【Đừng phát ra tiếng động, nín thở! Chúng ta không nhìn thấy nó, nó cũng không nhìn thấy chúng ta!】