“Lưu ma ma còn nói…. Đại tiểu thư không cho họ đến trước mặt người nói nhiều, nói nếu thật sự không thể hòa ly, liền cam chịu số phận quay về Tô gia, đồng quy vu tận với Tô Minh Hàng!”
Sắc mặt Tạ Vân Sơ lạnh lùng: “Tô Minh Hàng là thứ chó má gì, đáng để trưởng tỷ đồng quy vu tận với hắn?”
Dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không thể để trưởng tỷ ở Tô gia toàn sài lang hổ báo kia nữa.
“Lưu ma ma bảo nô tài nói với Lục Lang, Tô Minh Hàng cảm thấy rằng Đại tiểu thư cả đời này đã bị hắn nắm trong tay nên không đề phòng Đại tiểu thư, ma ma đang cầm sổ sách ghi chép của hồi môn của Đại tiểu thư, Lưu ma ma nghĩ có lẽ cuốn sổ này có ích nên đã lấy trộm, hôm qua Lưu ma ma đã quay về đưa cho phu nhân.”
Tạ Vân Sơ nghe vậy, đôi mắt liền trở nên u ám.
Nàng tính toán một chút, quay đầu nói với Nguyên Bảo: “Bây giờ ngươi đi tìm trưởng tỷ, nói trưởng tỷ chép lại một bản sổ sách ghi chép của hồi môn, phái người đưa đến Vinh Hòa viện! Nhất định phải bảo quản sổ gốc, đừng đưa cho phụ thân, cũng đừng nói với phụ thân! Cứ nói là dựa vào trí nhớ mà viết ra. Có thể giúp trưởng tỷ hòa ly, có thể giúp trưởng tỷ xả hận, khiến Vĩnh Ninh Bá phủ vĩnh viễn không thể trở mình… chỉ trông chờ vào quyển sổ đó thôi! Mau đi đi!”
“Vâng!” Nguyên Bảo lên tiếng trả lời, đưa ô cho Tạ Vân Sơ, lao đi trong màn mưa.
Nguyên Bảo chân trước vừa rời đi, Khổng ma ma đã đem theo đám người men theo hành lang mà đến.
Ánh mắt Ngọc Liên sắc bén, vừa nhìn Tạ Vân Sơ liền nói với Khổng ma ma.
Khổng ma ma nhận lấy áo choàng từ tay Ngọc Liên, bước tới choàng lên người Tạ Vân Sơ.
Bà liếc mắt nhìn qua Lạc Hà đình, không thấy trong đình có người mới tức giận nói: “Thân thể Lục Lang vốn đã yếu, lại đang mưa to, bị ốm thì phải làm sao! Chỉ là một nô tì, Lục Lang truyền lệnh đánh chết là được, lại còn tự mình đi tới, hài và tất của người có bị ướt không?”
Tin tức của Tạ lão phu nhân nhanh thật.
Nàng vừa mới xử lý Thúy Chi, sợ là người còn chưa tắt thở, lão phu nhân đã biết rồi.
Tạ Vân Sơ bình tĩnh như thường, hơi nghiêng cằm để Khổng ma ma buộc áo choàng: “Tổ mẫu tỉnh rồi?”
Khổng ma ma tự mình cầm ô cho Tạ Vân Sơ, vừa đi về phía Vinh Hòa viện vừa nói với nàng: “Nhị gia đến Vinh Hòa viện rồi, đang nói chuyện với lão thái gia, lão thái gia bảo lão nô đưa Lục Lang tới tiểu phật đường, lát nữa dùng bữa sáng ở Vinh Hòa viện, rồi cùng lão thái gia ngồi xe ngựa đến thư viện Vân Sơn.”
Thư viện Vân Sơn được thành lập sau khi Trần Quận Tạ thị đến Vĩnh Gia, đã từng dạy ra hai trạng nguyên, là thư viện nổi tiếng ở Đại Nghiệp, có rất nhiều học giả từ các nơi đến.
Lão thái gia Tạ gia là ngôi sao sáng trong giới văn học Đại Nghiệp, là viện trưởng của thư viện Vân Sơn, Đại bá Lại Bộ Thị Lang của nàng cũng xuất thân từ thư viện Vân Sơn.
Nàng là đích tử dòng chính của Tạ thị, tất nhiên cũng sẽ vào học ở thư viện Vân Sơn.
Tạ Vân Sơ vừa bước vào cổng viện Vinh Hòa viện đã nghe thấy giọng lão thái gia đột ngột cất lên từ phía trong tấm bình phong…
“Nhà ai không có chuyện bẩn thỉu? Tức phụ nhà ai mà không bị nhà cô gia làm tủi thân? Tộc Trần Quận Tạ thị chúng ta từ khi xuống phía nam liền sa sút, từ đó không ai vào được Nội các, đại ca ngươi là người có hy vọng nhất của Tạ thị chúng ta!”