Quay trở lại văn phòng, tôi cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt chưa từng có.

Tôi vừa định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì tiền bối đã bước đến vỗ vai tôi.

"Tổng giám đốc Dương gọi những người trong nhóm chúng ta đi họp riêng, tôi nói em đau bụng, đang trong nhà vệ sinh nên đã xếp em ở cuối cùng."

Tổng giám đốc Dương gọi nhóm chúng tôi đi họp?

Tháng trước, nhóm chúng tôi đã đứng đầu phòng kỹ thuật, có thể nói rằng nhóm chúng tôi là lực lượng tinh nhuệ nhất của phòng kỹ thuật phần mềm công ty, học vấn và kinh nghiệm của mỗi thành viên đều rất xuất sắc, ai cũng là những người ưu tú nhất, là thủ khoa top đầu.

Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của mấy đồng nghiệp đã họp xong, tôi biết cuộc họp này tuyệt đối không phải là cuộc họp khen thưởng.

Tôi bỗng cảm thấy có chuyện chẳng lành, đến lượt tôi, nhịp tim hiển thị trên đồng hồ đeo tay của tôi đã lên tới 160.

"Cô tên gì ấy nhỉ... à, Cúc Chỉ phải không." Dương An Trần ngồi ở đầu bàn họp dài đối diện, bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên lạ mặt đang đứng và đưa cho anh ta một tập tài liệu.

Có vẻ đây chính là tổng bí thư mới, người đã thay thế vị trí của Trần Đăng Hỏa.

"Không tệ, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, để xem nào..."

Anh ta lơ đãng lật hồ sơ của tôi, nhưng cơ thể bỗng dưng cứng đờ.

"Cô học cùng trường trung học với cô ấy à?"

Đương nhiên tôi biết “cô ấy” mà Dương An Trần đang nhắc đến là ai.

Nhưng tôi không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ giả vờ ngơ ngác hỏi: "Cô ấy? Tổng giám đốc Dương đang nói ai ạ?"

Ánh mắt Dương An Trần vẫn còn chút nghi ngờ, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi chậm rãi mở miệng: "Nữ thần cổ phiếu mới nổi gần đây."

Tôi giả vờ bừng tỉnh, gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "À, Thẩm Thi Tình ạ, hồi trung học cô ấy luôn đứng đầu khối, thi đại học còn đỗ thủ khoa tỉnh chúng tôi, siêu đỉnh."

Thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, Dương An Trần tiếp tục lật xem hồ sơ của tôi.

Sau khi xem xong, anh ta như bị mất hứng, tùy tiện vẫy tay, bắt đầu cúi đầu nhìn điện thoại.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh ta ngay lập tức tiếp lời.

"Tôi thấy cha mẹ cô đều là công nhân bình thường trong nhà máy nhỏ, nuôi dạy được một sinh viên tài giỏi như cô đúng là không dễ dàng."

Vừa nghe thấy những lời này, tôi ngay lập tức trở nên cảnh giác. Người đàn ông trung niên hình như đã nhận ra sự bất an của tôi, mỉm cười vẫy tay, “Tiểu Cúc à, đừng căng thẳng, lại đây ngồi.”

Hai vệ sĩ mặc vest đen đứng ngay cửa phòng họp phía sau tôi lập tức tiến lên, một trái một phải giữ chặt cánh tay tôi.

Đối diện với hai vệ sĩ cao 1 mét 9, tôi không có chút sức lực nào để phản kháng, bị ép ngồi xuống trước bàn họp, trực tiếp đối mặt với Dương An Trần.

“Trong suốt thời gian qua khi cô công tác tại đây, hẳn là công ty không bạc đãi cô chỗ nào, cô cũng hài lòng về mọi mặt trong công ty nhỉ.”

Người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười thương mại từ đầu đến cuối. Đôi mắt ông ta vốn đã vừa hẹp vừa dài, khi cười lên, mắt híp lại thành một đường thẳng.

"Nhà cô chỉ có một cô con gái là cô, cha mẹ cô có yên tâm để cô một mình ở nơi xa không?" Ông ta bâng quơ nhắc đến gia đình tôi.

Cổ họng tôi thắt lại, phát ra âm thanh khàn đặc: "Tổng giám đốc Dương, ngài, công ty có chỉ thị gì ạ?"

Vốn dĩ, Dương An Trần vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, nghe tôi nói vậy liền cười khẽ hai tiếng, thoải mái dựa lưng vào ghế da.

“Không tồi, tôi thích giao tiếp với người thông minh."

Người đàn ông trung niên lập tức đẩy một tập tài liệu đến trước mặt tôi, tôi cúi đầu bắt đầu đọc, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống hầm băng.

Dương An Trần muốn chúng tôi phát triển một phần mềm có thể làm giả thông tin thị trường chứng khoán.

Phải biết rằng hiện nay, quốc gia chúng tôi có hệ thống chứng khoán rất hoàn chỉnh, trong đó tập hợp nhiều công ty niêm yết, còn có hàng ngàn hàng vạn nhà đầu tư chứng khoán. Việc theo dõi, mua bán đều được thực hiện trong hệ thống, chịu sự giám sát của nhà nước.

Dương An Trần muốn làm giả thị trường chứng khoán, anh ta thực sự điên rồi.

"Một cô gái trẻ tự mình đi lập nghiệp trong thành phố lớn, có gặp chuyện bất trắc cũng là chuyện thường tình." Người đàn ông trung niên cũng không vội, cứ thế chờ tôi đọc xong toàn bộ tài liệu, tay gõ gõ lên bàn, nở nụ cười nửa miệng.

Đây chính là đe dọa, đe dọa công khai.

"Tôi thấy bố mẹ cô vất vả cả đời, khó khăn lắm mới được nghỉ hưu tận hưởng cuộc sống nhàn nhã, cô cũng không muốn họ xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?"

Tôi không chút nghi ngờ, đây là chuyện Dương An Trần thật sự có thể làm ra.

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ ký."

Tôi không biết mình đã run rẩy thế nào khi ký tên vào bản cam kết bảo mật đó.

"Tiểu Cúc làm việc ở công ty chúng ta cũng khá lâu rồi, làm việc rất chăm chỉ, kể từ tháng này trở đi, lương bắt đầu tăng gấp đôi. Công ty chúng ta không bao giờ đối xử tệ với nhân viên xuất sắc, cứ làm tốt, tiền lương không thành vấn đề."

Thấy tôi đã ấn dấu vân tay xong, người đàn ông trung niên thu hồi tài liệu, Dương An Trần liếc nhìn một cái, sau đó vẫy tay ra hiệu tôi có thể rời đi.

Ngay khi tôi đẩy cửa bước ra, Dương An Trần bỗng dưng lại lên tiếng.

"À phải rồi, cô có phải là bạn thân với cô bí thư lúc trước của tôi hay không?"

May mà lúc này tôi đang quay lưng lại với Dương An Trần, nếu không anh ta sẽ thấy nước mắt tôi bất chợt trào ra.

"Không sao, chỉ hỏi chút thôi, làm cho tốt, đi đi."​​​​​​​​​​​​​​​​

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play