Vì vậy, sau khi tan làm, tôi cố tình ngồi dưới sảnh chờ hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới thấy cô ấy bước ra khỏi thang máy.
Tôi giả vờ vô tình gặp lại, bước lên giải thích rằng mình muốn xin lỗi vì đã không cẩn thận va phải cô ấy, cũng nhân cơ hội đó hỏi cô ấy có tiện cùng ăn tối với tôi hay không.
Cô ấy hơi chần chừ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chân thành của tôi, cuối cùng, cô ấy vẫn đồng ý cùng tôi vào cửa hàng tiện lợi 7/11 ăn tối nhanh.
Cửa hàng tiện lợi trong thành phố lớn cũng có rất nhiều áp lực, tôi nhanh tay lẹ mắt giành được hai chỗ ngồi cuối cùng trong cửa hàng.
Phần ăn tiện lợi nóng hầm hập được bưng lên, khi đó, tôi mới biết cô ấy tên là Trần Đăng Hỏa*.
(* Đăng hỏa (灯火) có nghĩa là đèn đuốc.)
Một cái tên rất thú vị.
Cô ây là bí thư của tổng giám đốc. Lúc nghe thấy chức danh này, tôi biết ngay vì sao cô ấy lại được sắp xếp là “con tốt thí”.
Tôi và Trần Đăng Hỏa trở thành bạn thân. Công việc của cô ấy rất bận rộn, một ngày 24 tiếng, lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng.
Lúc chúng tôi đang ăn cơm mà cô ấy bỗng dưng bị gọi đi là chuyện thường ngày ở huyện.
Gia đình của Trần Đăng Hỏa rất bình thường, thậm chí có thể nói là nghèo. Cha mẹ cô ấy đều là nông dân, dựa vào vài mẫu ruộng cằn cỗi mà nuôi cô ấy ăn học, trở thành sinh viên.
Cô ấy rất lạc quan, sẽ vừa cười vừa kể cho tôi nghe chuyện cô ấy ngồi ngay bờ ruộng ngắm sao lúc còn nhỏ, chuyện ngốc nghếch mà cô ấy từng làm khi vừa lên thành phố học đại học.
Lúc gọi video cho cha mẹ, cô ấy sẽ kéo tôi ra trước màn hình chào hỏi. Nhìn hai người nông dân hàm hậu chân thành trong màn hình di động nhỏ xíu, trái tim tôi như bị thắt lại.
Trần Đăng Hỏa là một người sống sờ sờ, có máu có thịt. Cô ấy rất ưu tú, thi đậu vào thành phố lớn bằng bản lĩnh của chính mình, là hy vọng của cả nhà cô ấy.
Cớ gì mà cô ấy lại là con tốt thí?
Tôi muốn khuyên cô ấy đổi công việc khác, có lẽ cách xa nam chính rồi thì có thể thay đổi số phận con tốt thí của cô ấy.
Nhưng Trần Đăng Hỏa lại nói:
“Tớ là một sinh viên xuất thân từ nông thôn, tớ rất biết ơn tổng giám đốc Dương đã cho tớ công ăn việc làm ổn định.”
Cô gái ngốc. Không có công việc tốt nào mà 3 giờ sáng còn phải chạy đến quán bar xử lý hậu quả do nam chính gây ra, chịu thương chịu khó đi theo phía sau nam nữ chính.
Thời gian thực tập của tôi nhanh chóng kết thúc. Tiền bối Tống sảng khoái đóng dấu lên giấy chứng nhận thực tập của tôi.
“Tiểu Cúc cố lên, chăm chỉ học tập, chờ đến khi em tốt nghiệp rồi, cửa lớn của công ty chúng tôi mãi mãi rộng mở đón chào em.”
Tối hôm ấy, tôi và Trần Đăng Hỏa ăn một bữa xa xỉ, không chen chúc trong 7/11 với những người khác nữa mà vào KFC gọi một phần ăn gia đình.
“Để tớ kể cho cậu nghe, cô nàng Thẩm Thi Vũ kia không phải người tốt lành gì đâu, ngày nào cũng nhào vào trên người tổng giám đốc Dương nhà tớ.”
Trần Đăng Hỏa mừng cho tôi vì đã nhận được giấy chứng nhận thực tập, vừa gặm cái đùi gà vị truyền thông vừa tám chuyện với tôi.
Thẩm Thi Vũ chính là nữ phụ độc ác, thiên kim giả nhà hào môn.
“Cậu không nhìn thấy cảnh ấy đâu, hôm đó, đại tiểu thư nhà họ Thẩm đứng dưới mưa ướt như chuột lột, ngay cả tớ nhìn thấy cũng đau lòng. Cậu nói xem, có phải tổng giám đốc Dương có mắt như mù hay không?”
“Ngày hôm đó, tớ nghe thấy tổng giám đốc Dương nói qua điện thoại rằng vị hôn thê mà anh ấy thừa nhận chính là Thẩm Thi Vũ. Sau đó còn nói cô ấy là đến từ chỗ nào thì cút về chỗ đó đi. Chậc, đúng là một người đàn ông tàn nhẫn.”
Trần Đăng Hỏa cầm khoai tây chiên chấm sốt cà rồi đưa đến trước mặt tôi: “Đây, món khoai tây chiên mà cậu thích ăn nhất nè, tớ không giành với cậu đâu.”
Cốt truyện diễn biến có chút chậm, đã hai năm trôi qua mà vẫn đang trong giai đoạn điên cuồng cho nữ chính ăn hành. Nếu tôi đoán không nhầm thì bước tiếp theo, giai đoạn nữ chính thức tỉnh và đóng cửa trái tim hẳn là cũng sắp đến rồi.
Chỉ tiếc là chúng tôi còn chưa kịp ăn xong bữa KFC đó, Trần Đăng Hỏa nhận được một cuộc gọi, mặt mũi ngay lập tức xanh mét, còm không kịp lau tay đã vội vã chạy đi rồi.
Buổi tối hôm ấy, Thẩm Thi Vũ và Thẩm Thi Tình đều bị bắt cóc.
Tôi sợ Trần Đăng Hỏa gặp chuyện gì nên đã theo cô ấy chạy ra khỏi KFC, nhưng tôi chỉ kịp nhìn thấy cô ấy bước vào xe taxi.
Thấy tôi bước ra, cô ấy vẫy vẫy tay với tôi: “Cậu yên tâm đi, tớ đến văn phòng thôi, không có gì nguy hiểm đâu. Cậu quay lại ăn tiếp đi, đừng để đồ ăn bị dọn mất!”
Nói dứt lời, cô ấy đóng cửa xe lại, taxi cứ thế mà đi.
Nhưng chờ đến lúc tôi quay lại KFC, chỗ ban nãy chúng tôi ngồi đã có một đôi tình nhân đang ngồi vào, phần ăn gia đình chỉ mới ăn được một nửa cũng bị dọn mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT