Bây giờ, con gái ruột thì chạy theo gã nghèo, con gái nuôi thì phất lên cũng không muốn dính líu đến gia đình.
Vân Giang tự cười chua chát, rồi nhìn sang Oánh Nương ngồi bên cạnh. Dù đã lớn tuổi thì cô ấy vẫn còn nét quyến rũ, trang phục thanh nhã, ông ta cảm thấy tò mò. Nhưng khi ông ta còn đang suy nghĩ thì Oánh Nương đã đứng lên, cúi đầu chào ông ta một cách lễ phép: "Vân Bảo Trưởng."
So với Vân Sở Lại, thái độ của Oánh Nương khiến ông ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vân Giang mỉm cười xua tay: "Cô khách sáo quá, rời khỏi quê đã lâu, tôi không còn là bảo trưởng của thôn Vân nữa rồi."
Oánh Nương chỉ mỉm cười không nói, rồi nhìn Vân Sở Lại với vẻ lưỡng lự. Thấy cô vẫn bình thản ăn bánh, không nói gì, Oánh Nương nghĩ ngợi một lúc rồi lên tiếng: "Vân Bảo Trưởng, tôi và... và A Vân đến đây là vì chuyện của đại thiếu gia, không biết chúng tôi có thể gặp anh ấy không? Lần trước chia tay vội vàng, có lẽ anh ấy đã quên tôi rồi."
Nói đến đây, giọng Oánh Nương trở nên u sầu, Vân Giang là người tinh ý, lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường.
Ông ta nhìn Oánh Nương với ánh mắt kỳ lạ, rồi lại nhìn Vân Sở Lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT