Vân Sơn tức điên lên, nhưng nghĩ đến bên ngoài vẫn còn quân lính Hoắc gia, dù giận dữ, ông ta vẫn phải hạ thấp giọng.
Tống Quế Anh nghe ra ý đồ của ông ta, bà nhíu mày, không muốn phí lời: "Rốt cuộc ông muốn gì? Nếu định nhờ tôi giúp đỡ gì thì đừng nghĩ đến chuyện đó. Trên con tàu này, chúng ta chẳng quyết định được việc gì cả."
Vân Sơn còn chưa kịp nói, Vương Hương Cúc đã nở nụ cười, bước tới kéo tay Tống Quế Anh nịnh nọt: "Chị Quế Anh nói gì vậy, nhà tôi gọi chị đến đây, thật ra là để xin lỗi chị mà ông ấy không nỡ nói ra thôi. Ông ấy tìm cớ đấy mà. Chị nghĩ mà xem, chúng ta mới là một nhà, sau này đến Phụng Tân, lạ nước lạ cái, chắc chắn phải nương tựa vào nhau chứ, đúng không?"
Vương Hương Cúc nói với giọng dịu dàng, kéo Tống Quế Anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng an ủi.
Nói chuyện xong, bà ta ra hiệu cho Vương Linh Đang. Cô ta liền vội vàng rót một ly nước đưa cho Tống Quế Anh, cố tình để lộ cổ tay. Tống Quế Anh nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô ta, liền hỏi: "Chuyện này là sao?"
Sắc mặt bà trở nên khó chịu. Vương Linh Đang hiện đang sống cùng Vân Vĩnh Phúc, trên người có thương tích, chỉ cần nghĩ cũng biết ai là thủ phạm. Con trai mình lại làm cái chuyện bẩn thỉu đánh phụ nữ như vậy, khiến Tống Quế Anh bừng bừng cơn giận.
Vương Linh Đang nhanh chóng rụt tay lại, mắt rơm rớm, lí nhí: "Không, không có gì đâu ạ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT