Sau khi ông ta nói xong thì không ai lên tiếng, ai cũng có tính toán riêng, cảnh tượng này càng làm Vân Sơn tức giận, nếu không phải đang ở trên thuyền, chắc ông ta đã nổi cơn lôi đình. Nhưng ông ta đành nhịn cơn giận, lồng ngực phập phồng.
Vương Hương Cúc liếc mắt: "Thôi, nhỏ giọng thôi, đừng tức giận nữa. Mọi người nên về ngủ đi."
Mặt Vân Sơn bí xị không nói gì, mọi người trong phòng cũng tản ra.
"Đụng chuyện là chạy hết, chẳng ai có ích gì!" Vân Sơn lại đập bàn, giận điên người.
Vương Hương Cúc cười, bước đến sau lưng ông ta, xoa bóp vai ông ta và nói: "Ông à, đã lớn tuổi rồi, sao còn so đo với đám trẻ con làm gì? Được rồi, đừng giận nữa, đến Phụng Tân, cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều so với việc chạy nạn."
Vân Sơn cảm thấy thoải mái hơn, hừ hừ nói: "Bà nói cũng phải. Nhưng nếu Tống Quế Anh mà có được một nửa sự dịu dàng của bà thì tôi đã chẳng phải lo lắng thế này. Con nhãi Vân Sở Lại chỉ biết nghĩ cho mẹ nó, chẳng bao giờ để ý đến cha nó!"
Vương Hương Cúc khẽ cười, ghé sát vào tai Vân Sơn thì thầm: "Thực ra, không phải là không có cách."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT