Câu cuối cùng là một lời khuyên rõ ràng. Nếu còn tiếp tục ở lại Lục Thành, họ chỉ có thể trở thành vật hi sinh.
Khi nghe cô từ chối, cánh tay của Cố Quân khẽ buông xuống, trong đáy mắt thoáng qua một nụ cười chua chát. Mặc dù đã dự đoán trước kết quả, nhưng anh ấy vẫn không cam lòng. Trước mặt Hoắc Trạm, anh ấy cố tình nói ra những lời mang tính thách thức. Đây có lẽ là một trong những lần hiếm hoi anh ấy mất kiểm soát trong cuộc đời lý trí của mình. Nhưng anh ấy biết, Vân Sở Lại chắc chắn sẽ không để Hoắc Trạm giết mình. Nghĩ vậy, trong lòng anh ấy cảm thấy được an ủi phần nào.
Hoắc Trạm liếc qua Cố Quân bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt dài hơi khép lại, chẳng buồn để ý. Anh không rảnh mà ghen tuông với một người chẳng đáng để anh quan tâm. Nhưng dù vậy, sự khó chịu vẫn không tan biến. Bất kỳ ai dám nhòm ngó báu vật của anh thì anh đều muốn giết ngay tức khắc.
Tống Vũ Quy kéo tay Cố Quân, khẽ nói: "Đi thôi."
Phùng Chí Châu đã muốn đi từ lâu, chân như muốn mọc cánh. Nhìn thấy hai con lừa bướng bỉnh sắp rời đi, ôn ta thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ba người còn chưa kịp ra khỏi cửa thì đã thấy một sĩ quan trẻ của quân đội nhà họ Hoắc có dáng vẻ mạnh mẽ, bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị. Nhìn thần thái của anh ta, ai cũng biết ngay là có chuyện quan trọng cần báo cáo.
—
Trong lòng Phùng Chí Châu thót lên, cố gắng ra hiệu với Cố Quân và Tống Vũ Quy, bước chân càng nhanh hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT