Tuy nhiên, từ thái độ của Hoắc Trạm, có thể thấy rằng Vân Sở Lại đúng là điểm yếu của anh, đáng để khai thác.
Giữa lúc không khí căng thẳng, Phùng Chí Châu là người đứng giữa đành phải cứng rắn lên tiếng.
"Thiếu soái Hoắc, xin ngài bớt giận. Thiếu soái Trịnh không hề muốn gây ra tranh chấp. Danh tiếng của Thiếu phu nhân hiện nay đã vang dội, chúng tôi đều vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ, chẳng ai dám có ý nghĩ không hay. Xin ngài đừng nổi giận."
Phùng Chí Châu vốn biết Hoắc Trạm khó đối phó, nhưng không ngờ chỉ vì nhắc đến Vân Sở Lại mà đã khiến anh muốn xé rào. Nghĩ đến chỉ thị của Ủy viên trưởng, Phùng Chí Châu chỉ thấy đau đầu. Trong tình huống này, rất khó ra tay với Vân Sở Lại.
Ông ta không thể xử lý được việc này, chỉ còn cách dựa vào Trịnh Tự Bạch, nhưng dù Phượng Hoàng thành thuộc Đảng Tứ Tượng, tính chất vẫn có chút khác biệt và họ trực tiếp nhận lệnh từ Ủy viên trưởng. Không có lý do gì để bọn họ nhượng bộ, mà muốn nhờ người khác ra tay cũng cần phải nài nỉ ba lần bốn lượt. Là người ở giữa, ông ta phải làm hài lòng cả hai bên, không được làm phật lòng ai, thật sự là khó khăn chồng chất.
Việc cấp bách là nghĩ cách để Hoắc Trạm nhượng bộ, giao lại Lục Thành hoặc Tây Linh Sơn, duy trì mối quan hệ thân thiện với Đảng Tứ Tượng, chứ không phải chọc giận đối phương, khiến Đảng Tứ Tượng rơi vào cảnh nội loạn ngoại xâm, hai mặt đều bị đánh.
Hoắc Trạm lạnh lùng nhếch mép, đứng dậy: "Tôi nói lần cuối, tôi sẽ không nhượng Lục Thành và Tây Linh Sơn. Muốn chiến thì chiến, đừng phí lời. Đàm phán phải có thành ý, nhưng tôi không thấy thành ý của các người, chỉ thấy khiêu khích rất rõ ràng. Tôi đã trải qua nhiều âm mưu, nhưng nếu các người định ra tay với người phụ nữ của tôi thì Phụng Tân sẽ không đội trời chung."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT