Ban đầu khi lính Nhật chiếm giữ huyện An Bình, bọn chúng đã hỗ trợ quân triều đình để bắt những người chủ chốt của Liên Đảng, đây chính là một công lao to lớn.

Sân của Vương Ký Sa Trang rất có phong thái, hòn non bộ nước chảy, đồng cỏ hoa viên.

Bởi vì tiếng súng không ngừng vang lên, cho nên lính Nhật đã vào tới sân, mà điểm đến của bọn chúng là đều là phòng củi.

Vân Sở Lại cau mày, nhỏ tiếng nói: ""Bọn họ bị nhốt ở phòng củi.""

Hai má Lương Mãn Thương phồng lên, vẻ mặt tràn đầy sự tức giận, anh ta nắm chặt lựu đạn trong tay: ""Tôi lao ra liều mạng với đám tiểu quỷ tử này, chỉ cần có thể tạo ra sơ hở, thì sẽ có cơ hội! Tôi van xin hai người nhất định phải cứu đội trưởng của chúng tôi!""

Chàng trai trung thành, giờ phút này vì bọn họ mà dùng tính mạng của mình để mở ra một con đường sống.

Anh ta vừa định di chuyển, đã bị Vân Sở Lại nắm cánh tay lại, cô lạnh lùng quát: ""Không được kích động! Anh cho rằng anh làm như vậy là có thể cứu được bọn họ à? Một mình anh thì có được bao nhiêu phần sức lực chứ? Đi ra ngoài cũng chỉ uổng công đi tìm cái chết, tìm cách khác đi!""

Lương Mãn Thương đau khổ, anh ta không phải là người thông minh có thể nghĩ ra cách khác, anh ta gia nhập Liên Đảng cũng vì sự liều lĩnh của mình.

Đỗ Hoài Văn cũng nghiêm túc nói: ""Đồng chí Vân nói đúng đấy, chúng ta phải theo dựa theo hoàn cảnh mà hành động.""

Lương Mãn Thương gân cổ cãi lại: ""Nhỡ đâu đám tiểu quỷ tử này cho nổ tung phòng củi thì phải làm sao bây giờ?""

Vân Sở Lại liếc mắt nhìn anh ta,""Tạm thời thì không, quỷ tử sẽ không có cách nào xác định rốt cuộc huyện An Bình có bao nhiêu thành viên của hội Liên Đảng, nhất định phải bắt sống người, mới có thể moi được tin tức từ miệng bọn họ.""

Thực ra có một điều cô còn chưa nói ra, nếu du kích Liên Đảng bị lật đổ, họ có thể bị giết, nhưng Lãnh Phong chắc chắn sẽ không bị như vậy, anh ta là nam chính của tiểu thuyết, có hào quang bất tử bao phủ, dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định sẽ sống sót.

Mặt dù tình tiết này không xuất hiện trong cốt truyện, nhưng cô vẫn có niềm tin vào nó.

""Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"" Cảm xúc của Lương Mãn Thương đã hồi phục được đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào đám quỷ tử đang bao vây phòng củi, hiện tại nơi đó kín không kẽ hở, muốn cứu người không khác gì Thiên Phương Dạ Đàm.

Vân Sở Lại mím môi, một lát sau, khẽ nói: ""Vây Nguy, cứu Triệu.""

Cô không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng ưu điểm là cô đã đọc rất nhiều sách, đời trước ở quân đội cũng mưa dần thấm đất, cũng không phải là bạch liên hoa cái gì cũng không biết.

Lương Mãn Thương thấp giọng nói: ""Vây Nguy cứu Triệu? Là gì? Nghe không hiểu!""

Anh ta nghe không hiểu, nhưng Đỗ Hoài Văn là người đã từng đọc sách này vài ngày, anh ta trầm ngâm nói: ""Hiện tại phần lớn quỷ tử đã được thiếu úy điều động đến đây, đây là thời điểm cổng thành vắng tanh.""

Vân Sở Lại nhẹ giọng nói: ""Vất vả cho các người rồi.""

Đỗ Hoài Văn lắc đầu cười khổ, đột nhiên dùng ánh mắt khó tin nhìn Vân Sở Lại, không hiểu tại sao lại nói với Lương Mãn Thanh: ""Đồng chí Lương, đưa lựu đạn trong tay anh cho tôi.""

""Hả?"" Lương Mãn Thương theo bản năng đưa lựu trong tay cho Đỗ Hoài Văn, sau khi lấy được anh ta nhanh chóng leo tường rút lui.

Lương Mãn Thanh sửng sốt, có chút phát điên,""Anh ta đi đâu vậy? Đội trưởng còn chưa được cứu ra!""

Vân Sở Lại liếc anh ta một cái, hạ giọng nói: "Im lặng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play