Phùng Chí Châu đứng một bên cũng thay đổi sắc mặt, ông ta hạ giọng nói: "Lão Bành, người phụ nữ kia còn ở trên lầu ba đúng không? Người sau lưng cô ta còn chưa tới, ông tuyệt đối đừng để con trai mình gây náo loạn gì đó làm rối loạn kế hoạch, tổn hại đến chúng ta!"
Bành lục gia nhíu mày: "Tôi nói rồi, đừng có ý đồ với cô ta, hai rương vàng kia còn chưa lấp đầy miệng ông à?"
Lúc nói những lời này, giọng nói của Bành lục gia như hơi ghìm lại, có vẻ không thoải mái.
Trần Y đã từng qua lại với ông ấy, hai người có tình cảm cũ, cô ta đã mang vàng đến cửa nhờ giúp, nếu ông ấy có thể giúp thì tất nhiên sẽ giúp, nhưng nếu không phải vì hôm nay có chuyện quan trọng cần xử lý thì ông ấy cũng không để cô ta tạm chờ ở trên lầu ba như thế, Phùng Chí Châu này vẫn luôn nhớ đến điểm này.
Phùng Chí Châu mấp máy môi muốn phản bác nhưng hôm nay ông ta đang ở trên địa bàn của Bành Viễn Sơn, rốt cuộc vẫn không thể nói toạc ra.
Bành lục gia khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc thì bọn họ đã kết đồng minh với nhau nên không muốn vạch mặt ông ta nữa, vì vậy mà thuận miệng nói: "Ông ở lại đây chủ trì đi, tôi lên lầu xem thế nào, cũng không cần lo lắng mấy người ở dưới lầu, người của tôi sẽ xử lý."
Nói dứt lời, Bành lục gia lập tức dẫn theo tâm phúc của mình lên lầu, trong mắt Phùng Chí Châu lộ vẻ tức giận. Tên Bành Viễn Sơn này quả nhiên là như thế! Đã cho thể diện mà còn không cần, chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé xuất thân từ bến cảng nhờ may mắn mà lăn lộn thành 'gia', thật sự tự xem mình thành nhân vật lớn rồi à?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play