Vân Sở Lại khẽ nhếch môi, cười nhẹ: "Có vẻ như chọn cô là đúng rồi."
Trần Y đang ăn bánh quy, lườm một cái và nói giọng thấp thoáng khó chịu: "Tôi coi như cô đang khen tôi đấy."
Đôi mắt Vân Sở Lại nheo lại: "Tình hình ở Lục Thành như thế nào? Nghe cô nói, dường như cô đã có mục tiêu."
Trần Y hừ một tiếng, bước đến bên xe ngồi xuống rồi nói với Đàm Tiêu Tiêu: "Chị Tiêu Tiêu, làm ơn rót cho tôi ly nước, cảm ơn!" Sau đó, cô chớp chớp mắt khô khốc, tiếp tục: "Tất nhiên là tôi đã có mục tiêu."
Đàm Tiêu Tiêu đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người và biết rằng giờ Trần Y cũng coi như là người cùng phe. Nghĩ đến việc vừa nãy đã rắc bột thơm vào mắt Trần Y, Đàm Tiêu Tiêu có chút áy náy, liền nhanh chóng rót cho cô ta một ly nước.
Thật buồn cười, chiếc bình nước này lại lấy từ chiếc xe bị hỏng của Trần Y khi rời khỏi Nhuận Hạc, cô ta đã chuẩn bị kỹ càng trước khi rời đi.
Trần Y vừa qua một trận căng thẳng và sợ hãi, chỉ lo làm sao để sống sót qua tay Vân Sở Lại. Giờ đây, khi đã bình tĩnh lại, cô ta mới nhận ra mình khát khô cổ họng. Cô ta nhận lấy ly nước từ Đàm Tiêu Tiêu, uống một hơi dài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT