Hành động này xem như đã đồng ý đưa Trần Y đi, mặt mày Trần Y hớn hở, đắc ý nói: "Đa tạ, đa tạ."
Vân Sở Lại phát hiện Trần Y đang mỉm cười nhưng đáy mắt rất lạnh lẽo, hiển nhiên cô ta vẫn có suy nghĩ khác. Vân Sở Lại cong khóe môi, Trần Y này là một nhân tài, không giống Đàm Tiêu Tiêu dịu dàng, hiền hành hay Vu Vịnh Mai cứng nhắc và cố chấp.
Trên đường đi, Trần Y không nói gì thêm, Đàm Tiêu Tiêu buồn ngủ.
Bỗng nhiên có một loạt những tiếng súng vang lên, đôi con ngươi của Trần Y khẽ nhúc nhích, cô ta quay lại nhìn thì quả nhiên đã nhìn thấy bốn năm chiếc xe đang đuổi theo.
Trần Y lạnh lùng cười một tiếng nhưng khi quay đầu lại nhìn về phía Vân Sở Lại thì biểu cảm trên mặt lại trở nên lo lắng: "Làm sao bây giờ? Chắc chắn là người của Phan Thiên Bảo đang đuổi theo! Bọn họ không ít người, chúng ta chỉ có ba người, sợ là sẽ không trốn nổi."
Nghe Trần Y nói, cơn buồn ngủ của Đàm Tiêu Tiêu biến mất hoàn toàn, cũng bắt đầu căng thẳng theo.
Đàm Tiêu Tiêu vừa quay lại nhìn thì 'bằng' một tiếng, một viên đạn đã ghim vào thân xe, viên đạn suýt trúng mặt cô ấy, Đàm Tiêu Tiêu bị dọa sợ mất hồn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT