Vân Sở Lại ngẩn ra, chợt phản ứng lại, cô mỉm cười, vươn tay vỗ bả vai của Đàm Tiêu Tiêu: "Đừng lo lắng."
Đàm Tiêu Tiêu bị lời Vân Sở Lại nói làm cho đỏ mặt, dù sao dựa theo thái độ của Phan Thiên Bảo, giữa hai người bọn họ, Vân Sở Lại càng nguy hiểm hơn một chút, nhưng cô lại không thấy sợ hãi, còn cô ấy như chim sợ cành cong không ngồi yên được, thật sự có hơi khiến người ta chê cười.
Cô ấy yên lặng một lát, nhìn Vân Sở Lại, thấp giọng nói: "A Vân, cô, không phải là cô có cách gì thoát thân rồi đấy chứ?"
Vẻ mặt Vân Sở Lại thản nhiên, đôi mắt trong suốt đen như mực không hề có chút gợn sóng: "Vốn là tự nguyện nhập cục, không có phương pháp phá giải mà vẫn còn đâm đầu vào, tôi còn chưa ngu xuẩn đến mức đó."
Đàm Tiêu Tiêu nghe thế thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hổ thẹn, bởi vì cô ấy chính là người ngu xuẩn kia.
"Đợi cô tắm rửa xong là được, trên đường lang bạt, thật vất vả mới tìm được chỗ nghỉ ngơi yên ổn, không cần lo lắng quá mức, bên phía Phan Thiên Bảo có tôi đến đối phó, nhưng mà cô phải tùy thời nhìn ánh mắt tôi mà hành động, không được tùy tiện đưa ra quyết định."
Vân Sở Lại liếc mắt nhìn Đàm Tiêu Tiêu một cái, ánh mắt nghiêm nghị trong thoáng chốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play