Sự khiêm tốn mà cô hao hết tâm tư che giấu xem như tan biến rồi, tiếp tục đi theo đám lưu dân này thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta chú ý đến.
Đàm Tiêu Tiêu trông mong mà nhìn Vân Sở Lại, trong ánh mắt ẩn chứa mấy phần kích động và sùng bái.
Cô ấy quay đầu nhìn lướt qua thi thể của mọi người, rồi căm hận mà nhìn Hà lão nhị, suy nghĩ một lát, cô ấy buông cánh tay đang ôm Kim Dung ra, cắn răng một cái, đứng lên chạy chậm qua chỗ Vân Sở Lại.
"Tiêu Tiêu!" Kim Dung chấn động, vươn tay muốn bắt lấy Đàm Tiêu Tiêu nhưng thái độ của người sau kiên định, càng chạy càng nhanh.
Đàm Tiêu Tiêu vội chạy về phía Vân Sở Lại, khi cách cô chừng hai ba thước thì dừng lại, nhẹ giọng nói: "Cô gì ơi?"
Vân Sở Lại không quan tâm, chỉ coi như không nghe thấy, vừa rồi cô đã bị đạo đức lừa, suy nghĩ của người lạ là khó đoán nhất, ngay cả tâm tư của Hoắc Trạm cô cũng không muốn đoán, càng đừng nói đến người xa lạ trên đường chạy trốn này.
Trong mắt cô, những người này đại diện cho vô số phiền phức, có thể không trêu vào thì đừng trêu vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT