Kim Dung nghĩ đến Vân Sở Lại, trong lòng thầm nói một câu xin lỗi nhưng rất nhanh, sự xin lỗi này đã bị sợ hãi thay thế, bà ta nâng ngón tay chỉ vào Vân Sở Lại đang đứng ở trung tâm của doanh địa, giọng the thé: "Hà lão nhị, bên kia, bên kia có một cô gái xinh đẹp! Chắc chắn là một cô gái mới lớn chưa từng sinh nở! Tiêu Tiêu chỉ là một người phụ nữ đã có chồng, không so được với cô gái còn trong trắng, cậu, cậu vẫn nên đi tìm cô ta đi!"
Lời này vừa nói ra, những người đang xem trò vui trong doanh địa không khỏi cảm thấy hơi thổn thức, con gái nhà người ta thì có liên quan gì đến bà?
Nhưng mà lời này cũng không có ai dám hỏi ra, bởi vì Hà lão nhị đã bị gợi lên hứng thú, quay đầu nhìn về phía cô gái đang đứng ở trung tâm, vừa nhìn một cái, mấy gã đàn ông trung niên như sói đói không khỏi nhìn chằm chằm.
Tuy nói trên mặt Vân Sở Lại có bùn đất, không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng làn da để lộ ra bên ngoài lại trắng nõn mịn màng, tỏa ra cảm giác bóng loáng, vừa nhìn là biết tuổi tác không lớn, khả năng cao là còn trẻ, lại có một dáng người thướt tha yểu điệu, khiến người ta không nhịn được mà nhìn một cái.
Đàm Tiêu Tiêu nghe nói như thế thì hồi phục tinh thần lại, lạnh lùng nói: "Không được! Mẹ! Sao mẹ có thể làm hại đến con gái nhà người khác như vậy?"
Ánh mắt cô ấy nhìn Kim Dung như thể đang nhìn một khối u ác tính, trong sự thất vọng là căm thù đến tận xương tủy, nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người trước mắt đều trở nên mờ đi, Đàm Tiêu Tiêu đứng lên, lại hét to: "Con ơi! Con của tôi ở đâu? Có ai thấy con tôi không?"
Trong ánh mắt tỉnh táo của cô ấy lộ ra mấy phần mờ mịt, thậm chí bất chấp mà lay lay bả vai, kéo áo ngoài của Kim Dung ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT