Lúc Hoắc Nhất vừa bước lên cũng nghe thấy câu nói này.
Anh ấy nhếch miệng cười một tiếng, rất tò mò: "Cô Vân, vì sao gọi là hai năm tám vạn? Cô đang nói đến bài mạt chược sao?"
Vân Sở Lại nhìn không chớp mắt, cô bước nhanh theo Hoắc Trạm ra ngoài mà không để ý đến Hoắc Nhất.
Mấy tử sĩ Hoắc Gia quân đều có đặc điểm riêng, Hoắc Nhất khá ngốc, thích cười đùa, nói nhiều, hoàn toàn không có tính khiêm tốn, im lặng mà các tử sĩ thường có. Tính cách của Hoắc Thất hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của một tử sĩ mà cô biết. Mà nhắc đến mới nhớ, từ lúc cô vào Hứa Đô đến bây giờ cũng chưa từng gặp lại Hoắc Thất.
Lúc Vân Sở Lại đi ra thì đã nhìn thấy Hoắc Trạm đối đầu với hai cha con nhà họ Hoàng.
"Nghiên Thanh thế này là sắp ra ngoài sao?" Ánh mắt Hoàng Tu Bá lướt qua, ông ta gọi lính của mình chuyển toàn bộ quà tặng từ trong xe ra, bao lớn bao nhỏ đều được đóng gói rất tinh xảo, xa hoa, vừa nhìn là biết phải tốn kém không ít.
Hoắc Trạm nhẹ nhàng lướt qua, chợt anh giữ chặt tay Vân Sở Lại đã đuổi đến, khóe miệng cong lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT