Mặc dù Tống Quế Anh đã quên nhưng cô lại không quên. Ban đầu khi ở ngã ba huyện An Bình, Vân Sơn không ủng hộ Tống Quế Anh vào huyện thành tìm Vân Vĩnh Ân, có thể nói ông ta cũng rất tuyệt tình, nói được làm được, quả thực đã không chờ cô và Tống Quế Anh quay lại mà đã tiếp tục lên đường.
Đàn ông như vậy, cho dù có đối xử tốt với ông ta thì trong lòng ông ta cũng không cảm kích.
Không biết có phải cảm xúc của Tống Quế Anh đã lây nhiễm sang Vân Sơn hay không mà trong mắt ông ta cũng rưng rưng nước mắt, ông ta đưa tay vỗ lên lưng Tống Quế Anh, hỏi: "Lão nhị đâu? Nhà lão nhị có theo đến không?"
Nói dứt lời, ánh mắt Vân Sơn đã đảo một vòng đến Vân Sở Lại, ông ta nhìn thấy gương mặt trắng nõn, xinh đẹp của cô thì hai mắt mở to hơn, giống như rất ngạc nhiên. Làm thế nào mà hai mẹ con bọn họ có thể còn sống sót tìm đến đây, vả lại còn không bị đói.
"Có, tất cả đều đến đây." Tống Quế Anh rời khỏi ngực Vân Sơn, dụi mắt một cái rồi vội vã nói.
"Con gái cũng ở đây. Sở Lại, mau đến đây." Tống Quế Anh vẫy tay gọi Vân Sở Lại.
Vân Sở Lại dừng lại một lát mới bước lên, cô gọi một tiếng 'cha' mà không có cảm xúc gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT