Vân Tử Tân cười khổ:  “Thím, đừng gọi con là đại thiếu gia, thím gọi như vậy, Sở Lại phải làm sao đây? “
Nghe vậy, Tống Quế Anh sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Vân Sở Lại, vẻ mặt có phần lo lắng, “Mẹ không phải... “
Không phải cố ý khiến cô khó xử, đã từng là anh cả bây giờ lại bị mẹ mình gọi là  “Đại thiếu gia “, nếu là Vân Tử Thanh, e là sẽ vô cùng khó chịu, nhưng Vân Sở Lại không phải Vân Tử Thanh, hoàng toàn không cảm thấy không thỏa mái.
Vân Sở Lại cắt đứt lời của bà ấy, nói:  “Mẹ, thời gian này mẹ tĩnh dưỡng đi, không cần nghĩ đến những chuyện khác. “
Tống Quế Anh gật đầu, lại nghĩ đến gì đó, nhìn một vòng lều trại, do dự hỏi:  “Mấy người anh hai đâu rồi? Còn có đám người Lãnh Phong, bọn họ không mắc bệnh này phải không? “
Vân Sở Lại:  “Bọn họ không sao, chỉ là hiện tại có chút chuyện cần phải giải quyết, mẹ, mẹ đi đến lều sát bên nghỉ ngơi đi, nơi đó là nơi ở tạm của chúng ta, ở đây mùi thuốc đông y quá nặng, còn có người đến người đi, không thích hợp cho mẹ nghỉ ngơi. “
 “Được, được rồi. “ Tống Quế Anh ở trước mặt Vân Sở Lại không có chủ kiến gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play