Cố Quân làm như không nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, nói: "Vẫn phải nhanh chóng lên đường mới được. Thế nhưng có một số binh lính còn triệu chứng nặng thì sợ rằng không được nghỉ thêm hai ba hôm nữa thì không thể tùy tiện động đậy được, huống hồ còn phải lặn lội đường xá xa xôi."
Vân Sở Lại im lặng suy nghĩ một lát mới nói: "Đến sáng mai, xem tình hình rồi nói tiếp. Nếu tình hình không khả quan thì chúng ta làm bè, kéo bọn họ đi trong tuyết cũng thuận tiện hơn. Nhưng phải sắp xếp cho người vào núi tuần tra, tôi đoán rất có thể quân đoàn mười một muốn tránh đội tiên phong của quân Nhật mà chọn đường núi, chúng ta thăm dò hướng hành động của bọn họ trước thì mới có thể phòng bị tốt hơn."
Đại Điểu thắc mắc hỏi: "Cô Vân, vì sao chúng ta không thể đồng hành cùng với quân đoàn mười một, nói không chừng đến hứa Đô thì có thể tra ra ai là gian tế, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?"
Nghe Đại Điểu hỏi, còn chưa đợi Vân Sở Lại mở miệng thì Nhị Lại Tử đã bước lên đánh anh ấy một cái, nói: "Ngu!"
"Cô Vân vừa mới nói, nếu để binh lính nhiễm bệnh bị vứt bỏ tùy tiện xuất hiện thì nhất định sẽ khiến Hoàng Tu Bá bất mãn, chúng ta còn đến gần bọn họ như vậy chẳng phải tự tìm phiền phức sao? Vả lại, người kia có thể làm gián điệp ba mang, người khiến Hoàng Tu Bá tín nhiệm như vậy chắc chắn ẩn nấp rất kỹ. Hơn nữa, cho dù chúng ta tìm ra tên gián điệp ba mang kia thì thế nào? Mày cảm thấy Hoàng Tu Bá sẽ tin tưởng hắn hay tin chúng ta?"
Nhị Lại Tử vừa nói vừa tức giận trừng mắt nhìn Đại Điểu nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý.
Mặc dù Đại Điểu rất giỏi đoán được lòng dạ của lão đại nhưng rốt cuộc vẫn kém hơn cậu ấy, ít nhất cậu ấy vẫn thông minh hơn Đại Điểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT