Đột nhiên, mi mắt cô run rẩy, giọng nói như phát lạnh: "Các đồng chí Long Đô đã sớm bố trí rời đi thì hẳn đã làm xong công tác chuẩn bị. Trên đường đi, dân chạy nạn và dân lưu lạc rất nhiều thì làm sao Tứ Tượng quân biết được tình báo của các đồng chí căn cứ địa Long Đô?"
Vân Sở Lại vừa dứt lời đã khiến bầu không khí trong lều trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Lương Mãn Thương và Kim Đại Chùy tái nhợt, từ trước đến nay, hai người bọn họ đều chậm chạp, ngu ngốc nhưng vào giờ phút này, bọn họ cũng nhanh chóng hiểu được lời Vân Sở Lại nói có ý gì. Thế nhưng bọn họ không muốn tin mọi người trong căn cứ Long Đô có tình cảm sâu nặng với nhau như thế lại xuất hiện phản đồ.
Sống lưng Lý Thanh Vân như còng xuống, cũng không biết có phải do bệnh tình kéo dài hay bị những lời Lý Lệ Chiêu nói làm cho chấn động, dường như chỉ trong phút chốc mà tóc mai đã xuất hiện nhiều tóc trắng hơn, cả người như già hơn mười tuổi.
Lý Lệ Chiêu cắn răng nói: "Gian tế! Là gian tế trong căn cứ địa của chúng ta mới có thể để Tứ Tượng quân có cơ hội."
Hai mắt Lãnh Phong đỏ thẫm, anh ta nhìn chằm chằm Lý Lệ Chiêu giống như một con dã thú: "Là người nào?"
Lý Lệ Chiêu lắc đầu, nhìn dáng vẻ của Lãnh Phong thì trong lòng càng bi ai hơn: "Chú Vạn chưa nói là ai thì đã tắt thở nhưng trước khi chết ông ấy có cho tôi biết chú Lãnh chưa chết."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT