Cô có được bàn tay vàng, trên đường chạy trốn lại gặp phải hết đợt lính Nhật này đến đợt lính Nhật khác, đúng lúc có thể giúp cô tích điểm kinh nghiệm, giúp cô sống sót tốt hơn trong thời thế loạn lạc này, không đến mức nước chảy bèo trôi, trở thành một thi thể giữa mưa bom bão đạn.
Còn bây giờ, cô phải thuyết phục thế nào để Hoắc Trạm mới chịu buông tha cho cô, lọ amoxicillin trong tay cô trở thành nhân tố quan trọng.
Cô chuẩn bị cùng Hoắc Trạm làm giao dịch, suy cho cùng hai trong một cuộc giao dịch cả hai bên đều phải được bình đẳng để nói lên tiếng nói của mình.
Hoắc Trạm đã thành danh từ khi còn trẻ, chuyện lớn nào mà chưa từng thấy qua chứ? Liệu anh có lắng nghe những lời vô nghĩa của cô mà đồng ý làm giao dịch không? Chỉ sợ cô chân trước dám nói ra từ giao dịch, chân sau đã bị bắn chết, sau đó sẽ tìm thuốc ở trên người cô.
Anh nhìn trúng cô, có phải muốn lợi dụng cô, trong quá trình gần như không tốn quá nhiều công sức, nghiêm khắc suy nghĩ, cô trong mắt anh chỉ là một nhân vật nhỏ không có chút thu hút nào, cho nên, cô phải chuẩn bị hành động để giành được lý lẽ.
Bình thường Hoắc Trạm có thể vì người dân mà ném chuột sợ vỡ đồ, đã đủ để chứng minh anh không phải là người máu lạnh vô tình.
Cô chỉ cần nói mình thật thảm hại, giống như cuộc đời của thiên kim tiểu thư trong kịch hí thật thật giả giả, lại thêm mắm muối một phen già trẻ trong nhà cần phải có người chăm sóc, lựa chọn thời cơ tốt nhất, cẩn thận lấy ra lọ amoxicillin.
Chuyện này, hơn phân nửa đã thành công!
Chỉ là, không có ai biết được giá trị của amoxicillin, Hoắc Trạm cũng sẽ không tùy tiện dùng thuốc do cô đưa, sẽ càng không tin chỉ cần mấy viên thuốc bao con nhộng sẽ chữa khỏi bệnh viêm phổi của anh.
Vân Sở Lại ngồi xổm, vuốt ve lọ amoxicillin, ánh mắt khá buồn bực.
Lúc này, một giọng nữ khó tin vang lên từ đống cỏ khô đang cháy: ""Sở Lại? Cô có phải Sở Lại không?""
Lông mày Vân Sở Lại khẽ nhúc nhích, cô ngước mắt nhìn qua, thật sự đã thấy được một khuôn mặt trắng bệch, đôi môi Tống Quế Anh run rẩy, theo sau bà ấy là cả gia đình, Vân Sơn, Vân Vĩnh Phúc, Vân Vĩnh Quý, bọn họ tóc tai hỗn độn, dáng vẻ chật vật.
Tống Quế Anh từ đống cỏ khô chạy ra, ôm Vân Sở Lại lớn tiếng khóc: ""Sở Lại, Sở Lại...""
Bà ấy là người duy nhất trong đám người mặc áo khoác rất dày, vừa nhìn là biết cả đêm không chợp mắt, chỉ là, lúc này trên người bà ấy dính đầy máu, cả người run rẩy, khi ôm cô, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng mà rơi nước mắt.
""Mẹ, đừng khóc."" Vân Sở Lại vỗ lưng Tống Quế Anh trấn an.
Tống Quế Anh là một người mẹ tốt, điều này không thể nghi ngờ.