"Không được nói bậy!" Cố Quân nhíu mày, quát một câu.
Đại Điểu không phục, còn muốn nói tiếp nhưng đã bị ánh mắt của Cố Quân dọa sợ nên không nói nữa.
Cố Quân nhìn về phía Vân Sở Lại, thấy cô đang xoa đầu mình thì giữa hai đầu lông mày hiện vẻ đau xót, trên gương mặt anh tuấn lạnh lẽo nói: "Hoàng Lăng Xuyên không phải người hiền lành, một mình cô ở lại trong doanh địa, sợ cô không thể đối phó được."
Lãnh Phong giống như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào Cố Quân, nói tiếp: "Cũng may mà chúng tôi đã ở lại, nếu không cũng không biết cô đưa ra quyết định nguy hiểm như vậy, cô lại bảo vệ binh lính dưới tay Hoàng Lăng Xuyên. Vân Sở Lại, cô nghĩ gì mà lại làm như vậy?"
Giọng điệu nói chuyện của Lãnh Phong giống như không hiểu được, mà ánh mắt anh anh ta nhìn Vân Sở Lại như nhìn người điên.
Vân Sở Lại chỉ cười mà không giải thích, cô nhìn lần lượt từng người rồi trịnh trọng nói: "Cảm ơn các người đã tới hỗ trợ!"
Nói dứt lời, cô phủi bụi trên người mình, trêu đùa: "Lần này có lẽ là lần thứ hai chúng ta sống chết bên nhau rồi, sau này đồng bào gặp hoạn nạn, nếu cần hỗ trợ thì cứ việc nói, tuyệt đối đừng khách sáo!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT