Tiếng gọi ầm ĩ, dội lại từ ngọn núi bên cạnh nhưng vẫn không có người trả lời.
Mãi đến khi Quách Nhị Vọng tìm thấy Hoắc Thất thì bầu không khí căng thẳng mới có chuyển biến tốt hơn chút ít.
"Sự phụ! Người không có việc gì thì tốt quá!" Đáy mắt Quách Nhị Vọng rưng rưng, lảo đảo dìu Hoắc Thất đứng lên.
Hoắc Thất nhìn vết máu một bên mặt của Quách Nhị Vọng thì ánh mắt ổn định lại. Có lẽ Quách Nhị Vọng cũng phát hiện ánh mắt của anh ấy nên nhếch miệng cười, an ủi: "Không sao, chỉ là bị mất một tai thôi, việc nhỏ, sư phụ không cần lo lắng!"
Lúc đang nói chuyện, Quách Nhị Vọng còn đưa tay sờ lên vị trí lỗ tai đã trống không của mình chỉ khiến bàn tay mình dính máu.
Tâm trạng của Quách Nhị Vọng rất tốt, cậu ấy không khó chịu hay đau đớn khi mình vừa bị mất một lỗ tai, cậu ấy cảm thấy nếu so với các chiến hữu phải mất mạng, mình có thể còn sống đã rất may mắn rồi.
Chỉ là vừa nghĩ đến Vân Sở Lại thì Quách Nhị Vọng đã im lặng không nói nữa: "Sư phụ, không thấy thiếu phu nhân."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT