Môi đỏ của Vân Sở Lại vừa hé, cô mỉm cười nói: "Thật sao? Anh để tôi bước vào đây chẳng phải bởi vì kiêng kỵ Hoắc Trạm sao?"
Hoàng Lăng Xuyên giống như một con mèo bị dẫm đuôi, anh ta lạnh lùng nói: "Tôi kiêng kỵ Hoắc Nghiên Thanh sao? Cha anh ta chỉ là thủ lĩnh của một nhánh quân phiệt, sớm muộn gì cũng sẽ bị Tưởng lão đại bỏ vào túi, đến lúc đó, chẳng phải anh ta sẽ đến quỳ rạp dưới chân tôi, cầu xin một phần cơm à?"
"Thật sao?" Vân Sở Lại gõ họng súng lên huy hiệu trước ngực Hoàng Lăng Xuyên, giọng điệu trào phúng.
"Hoàng trưởng quan tùy ý vứt bỏ binh lính bị bệnh, để bọn họ tự sinh tự diệt thì đã phạm vào điều tối kỵ nhất của quốc dân đảng."
"Phản ứng đầu tiên khi anh nhìn thấy tôi rất kỳ lạ, vừa do dự vừa sợ hãi, anh lo lắng Hoắc Trạm đang ở cùng với tôi thì sẽ nhìn thấy những việc anh đã làm, từ đó làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa các người và Phụng Tân, đúng không?"
"Hoàng trưởng quan, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, thuốc của trú quân hiện tại căn bản không phải thuốc trị bệnh sốt rét mà là thuốc anh đã mua với giá tiền rất thấp, chỉ là anh không ngờ thứ thuốc này sẽ khiến tình trạng bệnh của binh lính càng nghiêm trọng hơn, tôi nói vậy có đúng không?"
Hoàng Lăng Xuyên nhìn chằm chằm vào Vân Sở Lại, trên mặt anh ta lộ vẻ mờ mịt thoáng qua
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT