Cố Quân thì ngược lại, vẻ mặt anh ấy dường như đã hòa hoãn hơn vì Vân Sở Lại, mặt mày bình tĩnh, giọng nói như có sự đau xót trong lòng: "Hoàng Lăng Xuyên kia là kẻ có trái tim sắt đá, anh ta muốn làm loại chuyện còn không bằng heo chó, lời nói của tôi hoàn toàn không có tác dụng, những binh lính bị bệnh không có chuyển biến tốt hơn thì sẽ chết."
Mặc dù anh ấy cũng không phải người của Tứ Tượng Quân nhưng đều là Tứ Tượng đảng, vả lại chiến sự sắp đến rồi, đây là lúc rất cần nhân lực, khắp nơi trên cả nước đang chiêu binh, làm sao có thể để Hoàng Lăng Xuyên tùy ý giẫm đạp hơn năm ngàn binh lính này?
Cố Quân cúi đầu trước Vân Sở Lại, lẩm bẩm: "Đồng chí Vân, bây giờ tôi chỉ có thể ký thác hy vọng lên người cô."
Vân Sở Lại nhìn chằm chằm vào anh ấy trong chốc lát, cô kéo khóe môi, hỏi ngược lại một câu rất có ý riêng: "Anh ký thác lên người tôi sao? Anh cho rằng dù tôi thật sự có cách cứu người thì Hoàng Lăng Xuyên sẵn sàng đưa khoản tiền kia ra sao?"
Trong vô thức Cố Quân đã ngẩng đầu nhìn cô, lưng anh ấy toát mồ hôi lạnh, hai người họ xem như đã có được kết luận từ dịch bệnh sốt rét lần này.
Lãnh Phong cũng giận dữ đến tái mặt, trong lòng không khỏi than thở số phận của mình, làm thế nào mà hết lần này đến lần khác lại dính líu đến Tứ Tượng đảng thế này?
"Đội trưởng, đồng chí Vân và Cố Quân đang nói gì vậy?" Vẻ mặt Lương Mãn Thương vô cùng thắc mắc, anh ta nhìn Kim Đại Chùy, biểu cảm trên mặt Kim Đại Chùy cũng không khác anh ta bao nhiêu, hai người bọn họ đều không hiểu lời hai người kia đang nói có ý gì nên chỉ có thể hỏi Lãnh Phong.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play