Vân Sở Lại cong môi, ngẫm nghĩ rồi lấy thuốc từ trong hòm thuốc ra, đưa cho ông cụ: "Ông cụ, ông cầm thuốc này về nấu nới nước rồi uống thì sẽ có tác dụng nhưng không thể trị được gốc, vẫn phải ăn cơm thì mới tốt hơn."
Nói đến câu sau, giọng nói của Vân Sở Lại càng nhẹ hơn, bởi vì nếu có thể ăn cơm thì ông cụ cũng không cần đi khám bệnh nữa.
Bệnh này của ông ấy chính là do đói mà ra, bởi vì thường xuyên đói bụng khiến cơ thể thiếu chất, không những khiến cơ thể bủn rủn mà còn tạo thành suy dinh dưỡng, lớp mỡ dưới da hoàn toàn biến mất, dần dần cơ thể không còn chút sức lực nào khiến ông ấy ngất xỉu.
Bệnh này của ông cụ nói dễ thì dễ mà nói khó cũng khó.
Nói dễ mà bởi vì ông ấy chỉ cần được ăn uống bình thường, một ngày đủ ba bữa thì sớm hay muộn cũng có thể khiến sức khỏe hồi phục lại.
Nói khó là bởi vì sinh sống trong thời đại loạn lạc, được ăn miếng cơm no là việc vô cùng khó khăn với mấy triệu người dân.
Hai tay ông cụ run rẩy nhận lấy thuốc Vân Sở Lại đưa đến, hốc mắt ông ấy run run, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn, cảm ơn cô, không, không phải, cảm ơn bác sĩ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT