Bọn họ đều biết rõ, Long Đô thất thủ, hơn phân nửa quân Nhật đang được điều động, mà thành viên tiểu đội Phong Hỏa chỉ có lác đác vài người, nếu thật sự trở về căn cứ địa, cũng không ảnh hưởng đến kết quả, chỉ là uổng công vô ích tự tìm đường chết.
Nhưng nghĩ đến những nụ cười hồn nhiên, giản dị của đồng đội và người dân chất phát ở căn cứ địa, trong lòng anh ấy đau như bị kim châm.
Lý trí và tình cảm điên cuồng đan vào nhau, khiến anh ấy không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể hít sâu một hơi, nói với Lãnh Phong:  “Đội trưởng, anh quyết định đi, trở về hay ở lại, chúng tôi đều nghe lời anh. “
Lương Mãn Thương nghe Kim Đại Chùy nói như vậy, vành mắt cũng đỏ lên, nhưng anh ấy cũng biết đây quả thực là một quyết định cực kỳ khó khăn.
Lãnh Phong nắm chặt hai tay thành nắm đấm, rũ mắt xuống để không ai có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta.
Vân Sở Lại than thầm một tiếng, cảm thấy lúc này làm phiền anh ấy thì không hợp tình lắm, nhưng nghĩ đến Tống Quế Anh vẫn còn ở thôn Tiền Trại thì cô vẫn kiên trì đi qua, chọc vào Kim Đại Chùy, người có cảm xúc ổn định nhất ở đây.
Kim Đại Chùy có chút sợ hãi, nhìn Vân Sở Lại, “Đồng chí Vân? “

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play