Hà Anh gật đầu: "Anh Đại Chùy cũng phải tự mình cẩn thận, không ai trong chúng ta biết được chuyện gì bên trong sơn cốc này, Tống Vũ Quy chạy đến nơi này, ngộ nhỡ bên trong có đồng bọn của anh ta đã mai phục từ trước thì xem như thảm rồi."
Lời này của Hà Anh khiến bầu không khí trở nên nặng nề nhưng tất cả đã quyết định thì tất nhiên không thể lùi bước.
Lãnh Phong đưa túi đồ trong tay mình cho Lương Mãn Thương, lên đạn, sắc mặt nghiêm trang nói: "Đi thôi! Nhanh chóng tìm được người, nhanh chóng quay lại, tuyết rơi ngập trời, trên núi cũng không an toàn."
Mấy người bọn họ nhao nhao gật đầu, lại dặn dò Hà Anh thêm vài câu rồi mới lần theo dấu chân của Tống Vũ Quy, cảnh giác bước vào trong sơn cốc.
Sơn cốc này không lớn lắm nhưng đá lởm chởm, cây lớn che trời, nơi này không khác gì một nơi ẩn nấp thiên nhiên, bình thường rất ít người xuất hiện ở đây, bốn phía là tuyết đọng rất dày, chỉ có một hàng dấu chân đi thẳng vào nơi sâu nhất.
Lãnh Phong đi ở phía trước dẫn đường, Kim Đại Chùy bọc lót sau cùng, hai người bọn họ xem như có kinh nghiệm tác chiến phong phú, cũng là những người ăn ý với nhau, trên đường đi, chỉ cần vừa nghe thấy một tiếng động thì sẽ nhanh chóng đổi hướng súng, sẽ không để sau lưng mình bại lộ mà không có người chú ý.
Bọn họ đi khoảng mười phút thì Lãnh Phong đã dừng bước, anh ta ra hiệu cho mọi người im lặng: "Cẩn thận!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT