Trên chiếc giường cạnh lò sưởi có một chiếc chăn được gấp chỉnh tề, mấy tờ giấy báo trên gối đầu trước đó cũng không thấy đâu, có lẽ sau khi cô đến khám cho anh ta xong thì Tống Vũ Quy cũng lập tức xuất phát rời khỏi thôn Tiền Trại, xem ra anh ta cũng biết được tin tức trong tay mình đang rất khẩn cấp.
Lâm Bảo Muội đuổi theo vào phòng, đặt bát thuốc xuống, giọng nói sốt ruột: "Đồng chí Vân, thế nào rồi?"
"Có lẽ đã đi rồi." Vân Sở Lại tùy ý lật trên đầu giường thì thấy lá một lá thư.
Cô cau mày cầm thư lên nhìn thoáng qua, đây đúng là thư Tống Vũ Quy để lại, anh ta thật sự đã đi rồi.
Lâm Bảo Muội cũng nhìn thấy lá thư, sắc mặt lo lắng, cô ấy xông đến lấy lá thư trên tay Vân Sở Lại đọc qua. Trong thư là những lời cảm ơn đã cứu mạng và chăm sóc anh ta.
"Anh ấy thật sự đi rồi..." Lâm Bảo Muội cắn môi một cái, trong giọng nói lộ vẻ khổ sở rất rõ ràng.
Vân Sở Lại quay đầu nhìn cô ấy một cái, cô không tiếp tục để ý đến người chỉ nghĩ đến yêu đương này mà quay đầu rời đi ngay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT