Nhìn thấy Vân Vĩnh Ân bị dọa sợ đến sắp tiểu ra quần, Vân Sở Lại cau chặt mày, lạnh lùng nói:  “Anh lén lút ở đây làm gì vậy? “
Vừa nghe thấy giọng nói của Vân Sở Lại, Vân Vĩnh Ân thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nói:  “Em gái, anh không yên tâm về em rể, không phải nghe nói em ấy bị bệnh sao? Em, em có thể cất khẩu súng đi trước không, cất nó đi được không? “
Vân Sở Lại lạnh lùng nhìn anh ta, không nhúc nhích, Vân Vĩnh Ân lo lắng cho Hoắc Trạm ư? Có phải không?
Cô dùng họng súng đẩy vào đầu Vân Vĩnh Ân nói:  “Nếu còn không nói thật, thì một phát súng sẽ giết chết anh. “
Vân Vĩnh Ân bị dọa đến hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, hai tay ôm đầu, run rẩy như lá rụng trong gió thu, “Em gái! Anh là anh trai của em, em ngàn vạn lần đừng nổ súng, ngàn vạn đừng nổ súng! Anh nói, cái gì anh cũng nói, được không? “
 “Anh, anh không muốn ở trong căn nhà vừa có nhiều người lại phải chịu đói bụng, nên muốn đến đây để tìm thức ăn. “Vân Sở Lại híp mắt nhìn anh ta, một lúc lâu sau cũng không nói gì, Vân Vĩnh Ân sợ cô không nể tình mà bóp cò, anh ta nói một cách hùng hồn và mạnh mẽ như muốn thể hiện lòng trung thành của mình: "Em gái! Những gì anh nói đều là sự thật! Tuyệt đối không có một lời nói dối nào cả!"
 “Không được tới gần đây, lăn đi xa một chút. “ Vân Sở Lại rút súng về, ngạo nghễ nhìn anh ta từ trên cao, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play