Vân Sở Lại cười với Hoắc Trạm, mặt mày cong cong: "Không có gì, tôi đã giết người kia rồi."
Thật ra cô vẫn luôn là người thích cười, đời trước cô làm quân y cũng rất vui vẻ, chỉ là khi đến nơi này, sau khi trải qua nhiều việc thì trở nên im lặng hơn, theo người ngoài thấy thì có lẽ cô rất khó gần.
Chỉ là vào giờ phút này, khi đối diện với sự quan tâm của Hoắc Trạm thì cô không hề keo kiệt nở nụ cười vui vẻ.
Hoắc Trạm nhìn chằm chằm vào cô rất lâu mới rủ mắt xuống, che giấu cảm xúc bên dưới hàng mi dài.
Vân Sở Lại mở to mắt nhìn, cô chỉ thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, vành môi sắc bén: "Thật sự không sao cả, huống hồ tôi lên núi cũng vì muốn nơi chúng ta sắp đặt chân đến có thể bình yên hơn, vả lại chẳng phải ngài đã phái người đi hỗ trợ rồi sao?"
"Khụ khụ, anh Nghiên Thanh, cảm ơn anh." Vân Sở Lại cười một tiếng, chắp tay làm lễ về phía Hoắc Trạm.
Hoắc Trạm nhìn cô, anh thấy trong đôi con ngươi đen nhánh xinh đẹp của cô ngập ý cười chế nhạo thì nhếch khóe môi lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play