Vân Sở Lại vừa nhìn về phía anh ấy nói: "Đồng chí Đại Kỷ, anh không cần khách sáo như vậy, tôi họ Vân, anh gọi tôi một tiếng đồng chí Vân cũng được. Tôi sẽ chăm sóc chồng mình, anh đi về trước đi!"
Một lát nữa cô còn muốn cho Hoắc Trạm dùng thuốc, nếu bên cạnh có người nhìn như vậy sẽ bất tiện.
Đại Kỷ khẽ gật đầu: "Được! Vậy nếu có chuyện gì, đồng chí Vân tuyệt đối đừng khách sáo!"
Vân Sở Lại gật đầu, mắt nhìn theo anh ta rời đi, thế nhưng anh ta đi được mấy bước thì quay đầu lại, chỉ vào trán và khóe miệng nói: "Đồng chí Vân bị thương, cô cũng đừng quên xử lý vết thương cho mình!"
Vân Sở Lại giật mình, đưa tay chạm vào vết thương đau nhói trên thái dương mình, cười nói: "Vâng."
Đại Kỷ rời khỏi ngôi nhà này, Vân Sở Lại xách hòm thuốc sắt, quay người đi vào trong, lúc đi vào cô hít một hơi khí lạnh rất sâu để trái tim lạnh lẽo sau những chuyện gây cấn tối nay được bình tĩnh lại, sau đó cô mới nhếch môi đỏ lên gọi: "Mẹ? Anh Nghiên Thanh?"
Vừa nghe thấy tiếng gọi, Tống Quế Anh vội vã từ trong phòng đi ra, giọng nói kích động: "Sở Lại, con về rồi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play