Lúc Vân Sở Lại đến cửa tiệm thuốc thì đã thấy Tống Quế Anh đang ngồi trên bậc thang, im lặng lau nước mắt.
Cô nhíu mày hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
Tống Quế Anh vừa nghe tiếng động thì vội lau khô nước mắt trên mặt, đứng lên, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Không, không có gì. Con bán chiếc váy kia rồi chứ? Đi thôi, chúng ta về nhà."
Vân Sở Lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa tiệm thuốc đã tắt đèn, rất tối: "Trong tiệm thuốc không có ai sao?"
Tống Quế Anh lắc đầu, trong giọng nói của bà ấy hơi run rẩy: "Thầy thuốc nói gần đây trên đường không yên ổn, đêm hôm khuya khoắt thế này không thể chạy theo chúng ta nên chỉ kê cho hai phần thuốc giúp tan máu bầm, lại cho thêm chút thuốc cầm máu, rồi bảo mẹ trở về đi."
Lúc Vân Vĩnh Quý đến thì vừa kịp lúc nghe nói đến đây, cảm xúc của anh ta vốn đã không tốt thì lúc này lại càng tệ hơn.
Vân Vĩnh Quý bước hai bước thành một bước, vung tay lên đấm mạnh vào cửa tiệm thuốc, lớn tiếng la lên: "Các người mở tiệm thuốc để chữa bệnh cứu người, lúc này các người lại sợ này sợ kia, không muốn kiếm tiền sao? Tôi nói cho ông biết, trên tay chúng tôi còn nhiều tiền."
Vân Vĩnh Quý vừa dứt lời, đừng nói thầy thuốc bên trong nghĩ thế nào mà trên đường phố đã yên tĩnh một cách quỷ dị chỉ trong chớp mắt.
Đồng tử của Vân Sở Lại co rút, trái tim 'thịch' một tiếng, cô lập tức nắm cổ tay Tống Quế Anh, hét lớn một tiếng: "Chạy!"
Vân Vĩnh Quý còn chưa kịp ý thức tác hại mình gây ra nhưng cơ thể cũng đứng lên, chạy theo.
Anh ta mờ mịt, chưa hiểu gì nhưng nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn truyền từ sau lưng đến, Vân Vĩnh Quý không kiềm được mà quay đầu nhìn phía sau.
Thế nhưng vừa nhìn thoáng qua, đầu Vân Vĩnh Quý như muốn nổ tung, mổ hôi lạnh đổ đầy trên lưng.
Những người đàn ông ngồi co quắp trên đường trước đó không biết bị thứ gì kích thích mà điên cuồng chạy về phía bọn họ.
Vân Vĩnh Quý ngừng thở, anh ta lấy hết sức bình sinh chạy về phía Vân Sở Lại, cũng may anh ta thường làm công việc nhà nông nên sức khỏe không tệ, chạy vẫn rất nhanh. Lúc Vân Vĩnh Quý chạy đến gần Vân Sở Lại, một tay anh ta kéo Tống Quế Anh lên lưng mình, nhanh chân chạy.
Anh ta hoàn toàn không để ý đến Vân Sở Lại, trong bóng đêm mù mịt, rất nhanh sau đó cũng chỉ còn bóng lưng.
Trong con ngươi của Vân Sở Lại bắn ra khí lạnh, cô nghiến chặt hàm răng.
Cô quay đầu nhìn đám người đang truy đuổi về phía mình, hít sâu một hơi, không tiếp tục chạy đuổi theo Vân Vĩnh Quý mà chính là quay đầu chạy vào cánh rừng rậm rạp bên cạnh.
Nhìn cánh rừng đen kịt trước mắt, Vân Sở Lại phải kìm nén cơn sợ hãi của mình, chỉ có thể đâm đầu chạy thẳng.
Tốc độ của Vân Sở Lại không tính là nhanh, bình thường thân thể này không làm gì nên rất yếu ớt, cộng thêm chân đang đau nhói, nếu không phải đám người đuổi theo ở phía sau đã đói nhiều ngày, không còn sức lực thì chỉ sợ bọn họ đã đuổi kịp cô từ lâu.