Cô biết Tống Quế Anh sợ trong số những thi thể ở đây sẽ có Vân Sơn, hoặc Vân Vĩnh Phúc hay Vân Vĩnh Quý, đúng là rất có khả năng như thế, dù sao thì con đường này cũng chính là con đường chạy nạn mà bọn họ đã nói trước đó nhưng ai cũng không biết quân Nhật đã bắt đầu oanh tạc từ bao giờ.
Mặc dù hơi nhẫn tâm nhưng Vân Sở Lại không thể không nói mấy người Vân Sơn chết đi thì trên đường sau này mới có thể yên ổn hơn một chút.
Cả nhà Vân Sơn này vứt bỏ Tống Quế Anh còn chưa nói, những người còn lại không ai là đèn cạn dầu cả, không cần nhắc đến người khác, chỉ cần nhớ đến đêm bọn họ đến huyện An Bình tìm thầy thuốc, Vân Vĩnh Quý suýt đã hại chết cô, cô còn chưa đòi lại món nợ này từ người anh ta.
Lúc này, Vân Vĩnh Ân vẫn luôn theo sát phía sau đã chạy đến: "Cha... Sẽ không ở trong số những thi thể này chứ?"
Sắc mặt anh ta cũng khó coi, mặc dù anh ta đã ở huyện An Bình sinh sống từ lâu nhưng vẫn có chút tình cảm với người nhà mình, vả lại, trên đường chạy nạn có thêm một người thì cảm thấy an toàn hơn một chút.
Vân Sở Lại liếc mắt nhìn anh ta mà không nói chuyện, cô đi về phía Hoắc Trạm.
Vân Vĩnh Ân nhíu mày, hít một hơi thật sâu, đuổi theo phía Tống Quế Anh, giúp bà ấy lật thi thể lên xem.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT