Trái lại trên mặt Tống Quế Anh lại có ý vui mừng nhưng bà ấy cũng nhanh chóng thu hồi ý vui lại: "Đúng vậy. Nếu có thể rơi nhiều tuyết hơn, nói không chừng đến vụ đầu xuân, chúng ta còn có thể trồng trọt được một ít. Đáng tiếc bây giờ chúng ta phải rời xa quê hương, không có đất để trồng trọt, không biết đến năm sau, nhà của chúng ta sẽ thế nào."
Nếu ở lại quê nhà, bọn họ có thể chịu thêm mấy tháng, chờ đến đầu xuân thì tiếp tục khai hoang trồng trọt, thế nhưng quân Nhật đột nhiên đánh đến, bọn họ không thể không rời xa quê hương, chờ đến khi quân Nhật bị đánh đuổi rồi thì bọn họ mới có thể quay về.
"Đầu xuân trồng trọt sao?" Vân Sở Lại vừa nghe thấy những lời này, đột nhiên cô ngây ngẩn cả người.
Tống Quế Anh khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Theo thường lệ, chúng ta đã trồng lúa mạch vào mùa đông nhưng ông trời không có mắt khiến đất đai hạn hán, trồng cái gì xuống đất cũng không nảy mầm nổi, nếu bây giờ tuyết rơi nhiều hơn thì sẽ thấm ướt cho đất, người dân chúng ta cũng có hy vọng rồi."
Khi hai người đang nói chuyện thì từng hạt tuyết đã lả tả rơi xuống đất, rất nhanh sau đó trên mặt đất đã có một tầng tuyết trắng như một tấm thảm mỏng.
Nhóm người chạy nạn xung quanh bắt đầu lên tiếng hoan hô, Tống Quế Anh cũng ngửa đầu nhìn về phía chân trời, để mặc cho tuyết rơi lên mặt mình, rồi nhanh chóng hòa tan, trên gương mặt chất phác là sự vui mừng, là nụ cười tràn ngập hy vọng.
Hai chân Vân Sở Lại bước lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía trước, cô ngạc nhiên mà quên luôn nói chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play