Ánh mắt Vân Hạnh Hoa lóe lên, giống như cô ta vừa nhìn thấu thứ gì đó.
Mà Vân Sở Lại không có tâm trạng nói chuyện với cô ta, gương mặt cô dần trở nên lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng: "Nếu chị dâu có ý muốn lấy hai đồng đại dương này thì đừng phí công sức nữa! Rời khỏi nhà của Vân Bảo Trường, trên người tôi cũng chỉ có chút tiền này, chị không cần nhớ nhung hai đồng này nữa."
Gương mặt Vân Hạnh Hoa đỏ bừng, cô ta nhìn Vân Sở Lại bằng ánh mắt bị áp bức, bị lăng nhục: "Em! Vân Tử Thanh, chúng ta đều là người một nhà, làm sao em có thể nói chị như vậy? Chị chỉ muốn tán gẫu vài câu với em, em xem chị thành người thế nào?"
Khóe môi Vân Sở Lại nâng lên, lộ ý cười lạnh lùng, giọng nói thanh thúy như châu ngọc, kèm chút buồn bực, ngán ngẩm: "Ồ? Thì ra chị dâu cả không nghĩ đến hai đồng bạc này của tôi sao? Vậy thì tốt, tôi hiểu lầm chị dâu cả rồi, xin lỗi chị nhé!"
Vân Hạnh Hoa bị nghẹn đến mức nói không thành lời, cô ta nhìn người trước mặt mình đang nở nụ cười ôn hòa thì vẻ mặt cô ta càng cứng ngắc.
Vân Hạnh Hoa cắn răng đứng lên, cô ta thở phì phò, vén rèm đi ra.
Nụ cười trên mặt Vân Sở Lại nhạt dần, cô còn chưa đến mức không ứng phó được với một người phụ nữ có kiến thức hạn hẹp như thế.
Cả nhà Vân Sơn này đều do Vân Vĩnh Phúc và vợ của anh ta là Vân Hạnh Hoa làm chủ, mà hai người này không có chủ kiến, đều là quả hồng mềm.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng gọi thảm thiết của Vân Vĩnh Thọ: "Ôi mẹ ơi, đau chết mất! Đứa em Vân Tú Hòa kia đúng là không có lương tâm, không có lương tâm mà! Mẹ ơi, mau đi tìm thầy thuốc cho con, máu... máu..."
Giọng nói của Vân Vĩnh Thọ bỗng cao vút, ngay sau đó anh ta giống như con gà trống bị nắm cổ mà im bặt, không lên tiếng nữa.
Vẻ mặt Vân Sở Lại bình tĩnh, cô ngồi ở đầu giường cạnh lò sưởi mà không hề nhúc nhích, mãi đến khi có một đoàn người lảo đảo bước vào, trong đó có Tống Quế Anh không thể che giấu được bi thương.
Tiếng khóc truyền đến, cô mới mím môi, mặt bình tĩnh đi đến cạnh hầm lò.
Hầm trú ẩn hẹp nhỏ đã loạn vô cùng.
Vân Sơn, Vân Vĩnh Phúc, Vân Vĩnh Quý cùng ra trận, ba chân bốn cẳng đỡ Vân Vĩnh Thọ và Triệu Diệp vào trong, cả hai đã hôn mê bất tỉnh.
Người được đặt lên giường bên ngoài hầm lò, trên quần áo của bọn họ đều là máu, trên mặt đầy vết bầm tím.
Vân Sở Lại nhìn thoáng qua, khẽ tắc lưỡi một cái. Người của Vân Bảo Trường ra tay quá độc ác.
Vân Tiểu Thiên cũng bị đánh, trên người dính đầy bùn đất, đang đứng ở bậc cửa vừa khóc vừa chửi bậy, thỉnh thoảng còn dùng mu bàn tay bẩn thỉu của mình lau nước mắt trên mặt khiến mặt mày càng bẩn hơn, chỉ là trong phòng đang hỗn loạn nên không ai chú ý đến cậu ta.