Hoắc Trạm nghe vậy, dừng việc làm trên tay lại một chút, cười như không cười nhìn Vân Sở Lại liếc một cái, không nói gì.
Vân Sở Lại mím đôi môi đỏ mọng, lập tức ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dáng vẻ đoan chính, vẻ mặt trung thực.
Cô nói:  “Không nên như vậy, tôi vẫn nên chờ thiếu soái cùng đi, dù sao ngài cũng là ân nhân cứu mạng của tôi. “
Cô không dám nói hai người quen biết nhau, Hoắc Trạm và Diêm Tĩnh khác nhau, người này cũng không phải là người lương thiện, ngộ nhỡ sau này bị tính kế, cô sợ anh làm bẩn thanh danh của mình thì cô biết phải tìm ai để nói lý lẽ đây?
Tống Quế Anh có tính cách lương thiện, nói anh là ân nhân cứu mạng thì khi bà ấy đồng hành với anh cũng sẽ không nghi ngờ gì cả.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trạm cũng từ từ dịu xuống, ngay cả cách ăn nói cũng mềm mỏng hơn:  “Không cần, tôi với cô không quá quen nhau. “
Vân Sở Lại tức đến nhồi máu cơ tim, nhưng lại không dám nói thẳng, “Không, không phải là nói như vậy sẽ tốt hơn cho anh sao? “
Thẩm Cù bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thực hiện nguyên tắc có nghe được cũng coi như chưa từng nghe thấy.
Giọng nói của Hoắc Trạm ôn hòa, nhưng trong mắt cũng không có ý cười, chẳng qua chỉ là một sự âm u lạnh nhạt, “Con đường chạy nạn rất dài, sẽ không ai mang theo bên mình một người gọi là ân nhân cứu mạng, đã là yểm trợ, thì phải nghiêm túc một chút. “

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play