Tư thế của Đỗ Hoài Văn rất tàn nhẫn và hung dữ, như thể anh ấy sẽ không dừng lại cho đến khi giết được Vân Sở Lại, nếu tay anh ấy không bị trói và hành động không bị hạn chế, e là tốc độ sẽ nhanh hơn, sắc mặt Sơn Hạ Nhất Lang đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: ""Giết anh ta!""
Lời nói dồn dập của hắn ta kèm theo vài tiếng súng vang lên, thân hình Đỗ Hoài Văn run lên, cứng đờ.
Anh ấy vẫn duy trì động tác giơ cao lưỡi lê, trong mắt chỉ còn lại sự giải thoát, anh ấy đối mặt với Vân Sở Lại, khóe môi hơi nhếch lên, dùng sức lực cuối cùng để nói: ""Các người sẽ không thành công, chiến tranh sẽ kết thúc.""
""Vì, niềm tin của chủ nghĩa cộng sản.""
""Vì, sự đoàn kết, thống nhất tổ quốc.""
""Mặc dù có chết, nhưng vẫn không hối hận!""
Anh ấy ngã mạnh xuống đất, lưỡi lê vang lên một tiếng, rơi xuống bên chân Vân Sở Lại.
Sợ anh ấy giả chết, Sơn Hạ Nhất Lang lại nổi giận đùng đùng tiến lên, dùng lưỡi lê trong tay hung hăng đâm xuống, thoáng chốc, máu tươi trào ra, máu nóng đốt cháy đôi mắt của Vân Sở Lại, đáy mắt dường như có sương mù tụ lại.
Cô ngừng thở, cố gắng hết sức để kìm nén những cảm xúc sôi sục.
Cô không thể khóc, không thể!
"Đồ ngu!" Sơn Hạ Nhất Lang gầm lên giận dữ.
Hắn ta không ngờ là tên Cửu Châu đáng ghét chết tới nơi rồi còn dám phản công, thậm chí còn muốn kéo thêm người làm đệm lưng!
Nếu Quất Gia Lăng Hương thật sự chết ở đây, đại tá Quất Quảng Trí, thậm chí là tộc Quất thị, thậm chí tộc Đằng Nguyên thị, sẽ không bỏ qua cho hắn ta!
Sơn Hạ Nhất Lang quay đầu nhìn Vân Sở Lại đang có vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt hơi dại ra, mơ hồ nghĩ mà sợ: "Quất Dạng, cô không sao chứ? Lũ bè cánh đáng giận này! Ngài yên tâm, bây giờ tôi sẽ cho người chặt đầu của hắn, treo lên cửa thành!"
Vân Sở Lại như vừa mới hồi phục lại tinh thần, đáy mắt cô hiện lên vẻ lo lắng, không để ý tới lời Sơn Hạ Nhất Lang nói.
"Dẫn hắn đi, treo đầu lên cửa thành, để cho những phần tử phản đế quốc đó mở to hai mắt mà nhìn cho kĩ xem, phàm là ai đối đầu với đế quốc Nhật Bản chúng ta đều sẽ có kết cục như vậy!" Giọng điệu Sơn Hạ Nhất Lang cực kỳ tàn nhẫn.
"Vâng!" Hai binh lính Nhật Bản đi lên, nhanh chóng tha cái xác của Đỗ Hoài Văn đi.
Trên sàn nhà chính lưu lại một vệt máu dài ngoằng, Vân Sở Lại nhìn chằm chằm một lát, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Sơn Hạ Nhất Lang, giọng điệu bình tĩnh: "Vừa nãy suýt nữa tôi đã chết, Ngài Sơn Hạ, ông không cảm thấy nên cho tôi một câu công bằng sao?"
Thân thể cô khẽ run, giọng nói rét lạnh: "Sự nghi ngờ của ông, khiến cho tôi suýt nữa chết trên tay của người Cửu Châu!"
"Nếu tôi nhớ không lầm, trưởng quan của quân đoàn số 10 là Hoang Mộc tiên sinh phải không?"
"Cha tôi chính là bạn tri kỉ của ông ấy, nếu ông không tin tôi thì lập tức phái người đưa tôi đến gặp Hoang Mộc tiên sinh đi!"
Nghe vậy, trái tim Sơn Hạ Nhất Lang khẽ siết lại, lập tức xoay người tát một cái lên mặt Vương Toàn Phúc đang bị vây trong trạng thái kinh hoàng.
Vương Toàn Phúc sợ đến mức biến sắc, bụm mặt, chật vật ngã ngồi lên mặt đất, gã nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của Sơn Hạ Nhất Lang, cả người run như cầy sấy, gã biết rõ, lần bày mưu tính kế này của mình là đã tự lấy đá đập lên chân mình rồi!
Gã không ngờ được là Đỗ Hoài Văn kia đối mặt với cái chết mà còn có thể không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn quay ngược lại hãm hại gã một phen!
Bây giờ, gã đã ngã vào trong hố phân, muốn phủi sạch sẽ cũng không sạch nổi!
"Trưởng quan Sơn Hạ! Ngài trúng kế rồi! Đỗ Hoài Văn kia liều chết không chịu thừa nhận, thậm chí còn giả vờ muốn giết chết người phụ nữ này, toàn bộ đều là diễn trò cho ngài xem đấy! Ngài nhất định không được tin lời bọn chúng nói, tôi thật sự không phải người của đảng Tứ Tượng đâu!"
Sắc mặt Vương Toàn Phúc trắng bệch, quỳ xuống trước mặt Sơn Hạ Nhất Lang, dập đầu thật mạnh mà giải thích.