Vân Sở Lại cong môi, hài lòng cười, theo Tào Trường rời đi, giường như lại nghĩ đến gì đó, quay đầu nói: ""Sơn Hạ Nhất Lang, hôm nay Ngài gióng trống khua chiêng là muốn tìm người nào? Có thu hoạch gì không?""
Trên mặt Sơn Hạ Nhất Lang xuất hiện một tia đắc ý, nhưng giọng điệu của hắn lại vô cùng khiêm tốn, xua tay nói: ""Chỉ là một số thành viên của Liên Đảng đã chết không đáng để nói đến, so với tin tức tình báo của tiểu thư Quất Dạng thật sự là không đáng nhắc tới.""
Đuôi mắt Vân Sở Lại tràn đầy ý cười, khi nói chuyện, cổ tay tạo ra tư thế kiêu ngạo phong tình,""Sơn Hạ Nhất Lang quá khiêm tốt, lần này công lao của Ngài không hề nhỏ, tôi ở đây cầu chúc Ngài sớm thăng quan tiến chức.""
Hai người nhìn nhau cười, đã đạt được một số tín nhiệm với nhau.
Tào Trường đưa Vân Sở Lại rời đi, vừa mở cửa ra, liền đụng phải một người đàn ông trung niên mất một chân.
Vương Toàn Phúc cúi đầu, ngước mắt liền nhìn thấy một góc rực rỡ của ki-mô-nô,""Trưởng quan, vị này chính là?"
Tào Trường có vài phần khách sáo đối với Vương Toàn Phúc, giọng điệu nịnh nọt,""Là khách quý của Hạ Sơn Nhất Lang.""
Vân Sở Lại chuyên tâm đóng vai một tiểu thư quý tộc Nhật Bản, ánh mắt cô nhìn Vương Toàn Phúc đầy chán ghét, còn làm bộ làm tịch lui về phía sau hai bước, dùng giọng nói bản địa Nhật Bản,""Hừ, cả người đều có mùi hôi thối của đám người chết tiệt kia!""
Nói xong liền bước đi trước, sau đó Tào Trường đi theo.
Nhưng Vương Toàn Phúc đột nhiên ngẩng đầu lên khi Vân Sở Lại xoay người, ông ta ngẩng đầu lên nhìn chằm vào bóng lưng cô, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sao giọng nói này lại quen đến vậy?
Tào Trường cung kính mời Vân Sở Lại vào phòng,""Quất Dạng, mời cô vào nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì cứ sai cô ta làm.""
Người phục vụ người Nhật đi dép rơm ngồi quỳ một bên, đầu cúi sát đất, hèn mọn đến cùng cực.
Vân Sở Lại hất tay, ý bảo mình biết rồi, Tào Trường cũng không ở lại lâu, liền xoay người rời đi.
Cô liếc mắt nhìn người phụ nữ Nhật, không quan tâm đến cô ta, người này chỉ là một quân cờ lưu lại để giám sát cô mà thôi.
Vân Sở Lại đi thẳng tới trước giường ngồi xuống, còn thuận tay kéo hai bên màn lại, ngăn cách ánh mắt bên ngoài, lúc này cô mới như trút được gánh nặng mà nhắm mắt lại, đưa tay che lại nhịp tim đang đập dồn dập của mình, cắn chặt môi không phát ra một chút tiếng động nào.
Một người đến việc giết người còn sợ hãi, vậy mà cô hấp tấp đối đầu với trung đội của Nhật Bản giết người như ma quỷ, còn phải đàm phán với trưởng quan của trung đội này, nói không sợ là giả, nếu không nhờ kỹ năng và sự hiểu biết về ""Quất Gia Lăng Hương"" thì cô cũng không dám ra mặt.
Trong sách 《 Phong Hoa Liên Thiên 》 miêu tả rất đầy đủ về Quất Gia Lăng Hương.
Cô ấy là một người Nhật Bản chính gốc.
Cha là Quất Quảng Trí là người đứng đầu gia tộc Quất Thị, sau khi Thượng Hải thất thủ thì đã bị điều đi đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng đặc vụ Thượng Phong Đường.
Chị gái Quất Xuyên Nại là tổ trưởng đội đặc vụ hành động số 7, đầu óc khôn khéo, thủ đoạn tàn nhẫn, liên tiếp tìm ra cứ điểm của Liên Đảng và Tứ Tượng Đảng ở thượng Hải, mặc dù là một người phụ nữ nhưng thanh danh vô cùng vang dội.
Sở dĩ cô dám quang minh chính đại mạo danh thân phận này là vì Quất Gia Lăng Hương là người tốt.
Lòng tham lam của quân xâm lược Nhật Bản đã sớm rục rịch nhiều năm nay, từ nhỏ thân thể của Quất Gia Lăng Hương đã không tốt, được Quất Quảng Trí đưa đến Cửu Châu, vừa học văn hóa Cửu Châu, vừa thâm nhập vào đó, muốn bồi dưỡng cô ấy thành một tình báo không bị nghi ngờ, đủ tư cách là trở thành một tình báo thám tử.
Nhưng Quất Gia Lăng Hương đã làm ông ta thất vọng.