Tuy rằng Tống Quế Anh đã giới thiệu cho cô, nhưng từ thái độ lạnh lùng có lệ của những người này mà xem, cho dù bọn họ không để lộ cảm xúc ra ngoài như Vân Vĩnh Quý và Vân Tú Lan nhưng thoạt trông có vẻ cũng không hoan nghênh cô, tâm tư của từng người gần như khó mà che giấu được.
Cô cũng có thể hiểu được, dù sao vào năm chiến loạn thiên tai, có nhiều người nghĩa là đồ ăn bị ít đi, thêm nữa là bản thân Vân Tử Thanh cũng không khiến người khác thích cho nổi.
"Mẹ? Cô nhỏ đâu rồi? Cô nhỏ đi đâu vậy? Con nhớ cô ấy." Cậu nhóc Vân Tiểu Thiên nhỏ nhỏ gầy teo năm tuổi ngồi ở trước cửa chơi châu chấu làm bằng lá tre, trong phòng im phăng phắc, đứa nhỏ ngây thơ hỏi.
Con ngươi Triệu Diệp chợt lóe, đi lên bế Vân Tiểu Thiên không có trọng lượng, đáy mắt hiện lên vẻ thương tiếc, hỏi dò: “Nhớ cô nhỏ rồi hả? Nếu không thì mẹ đưa con đi tìm cô nhỏ nhé? Bảo cô nhỏ lấy điểm tâm cho con ăn?”
Lời này bề ngoài là cô ta hỏi Vân Tiểu Thiên, nhưng trên thực tế là đang thử suy nghĩ của Vân Sơn và Tống Quế Anh.
Bây giờ phượng hoàng thật sự đã quay về vị trí vốn có của mình, nếu Vân Tú Hòa nhớ kỹ tình cảm mười mấy năm nay, nói không chừng thật sự có thể lấy được cả trăm cân lương thực, nhưng nếu bây giờ Vân Tú Hòa không còn quan tâm tới họ, bọn họ không chiếm được chút lợi nào thì e là sau này càng không thể hưởng được lợi lộc gì từ Vân Tú Hòa.
"Điểm tâm ư? Điểm tâm điểm tâm! Mẹ, con muốn ăn điểm tâm!" Vân Tiểu Thiên chỉ là một đứa nhỏ, vừa nghe thấy có điểm tăm ăn là không thèm chơi châu chấu tre nữa, ôm lấy cổ Triệu Diệp, vui vẻ nói: “Mẹ, mau dẫn con đi tìm cô nhỏ!”
Một nam một nữ nhà anh cả Vân Vĩnh Phúc nghe xong cũng la hét đòi ăn điểm tâm.
Trong mắt Vân Sơn đầy lo lắng, đột nhiên quát lớn nói: “Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi! Đó đã không phải cô nhỏ của bọn mày rồi!”
Tính tình Triệu Diệp nóng nảy, không nghe quen lời này, phản bác: “Cha, không thể nói như vậy được! Con gái là giả nhưng tình cảm cũng không thể giả đúng không? Dù thế nào thì Tú Hòa cũng đã ăn cơm nhà chúng ta mười tám năm rồi, bây giờ tình cảnh gian nan, bảo cô ta giúp đỡ chúng ta thì sao chứ?”
“Nhà Vân Bảo Trường giàu đến mức nào chứ? Con chuột trong kho lúa còn mập hơn cả chúng ta nữa? Bây giờ Tú Hòa đã bay lên cành cao rồi, cô ta chỉ cần tùy tiện bỏ ra chút lúa gạo với bạc từ kẽ tay ra thôi, cũng đủ cho chúng ta vượt qua năm tai ương này!”
“Con thì có thể chịu đói bụng, nhưng cha nhìn Tiểu Thiên đi, đứa trẻ năm tuổi mà gầy như da bọc xương, nếu như trời cứ hạn hán mãi như vậy, ai biết có thể qua được năm này hay không?”
Nói xong lời cuối cùng, nước mắt Triệu Diệp không nhịn nổi mà rơi xuống, khóc sướt mướt đến mức khiến người ta phiền lòng.