Bị mất thể diện hoàn toàn, mặt Tống Duệ Nghiêu biến sắc, phất áo bỏ đi.
“Còn không buông?” Sự dịu dàng vừa nãy tan biến, Tống Ngạn Thành lạnh lùng nói.
Lê Chi vẫn đang kéo tay anh, ghé sát lại, lòng thầm nghĩ, rõ ràng là đang giúp anh, thế mà anh làm như bản thân đang bị sàm sỡ không bằng, đúng là thứ gì đâu.
Cô tức tối nhéo anh một cái thật mạnh rồi lùi về sau ba bước, giả vờ như đang ngắm phong cảnh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngạn Thành đau đến lạ, liếc cô một cái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không nói gì.
Hai người một trước một sau, bước chân của anh rất dài khiến Lê Chi chạy theo mệt nghỉ. Lúc gần đến cửa, Tống Ngạn Thành bỗng dừng lại chờ cô theo kịp mới tiếp tục sải bước.
Từ phòng khách đã có thể nghe được tiếng hét chói tai của ông cụ, đã nửa đêm rồi, vậy mà cả căn nhà vẫn rất ầm ĩ, náo loạn. Mãi đến khi Tống Ngạn Thành và Lê Chi xuất hiện, những người trong phòng như tìm được thuốc giải, thở phào nhẹ nhõm: “Lão gia! Ông xem ai đến kìa?”
Tống Hưng Đông thở hổn hển, quay lại trừng mắt nhìn, nhất thời vui vẻ hẳn lên: “Hồng Dao, bà đến thăm tôi đấy ư.”
Lê Chi mỉm cười nói: “Ông mà không chịu nghỉ ngơi dưỡng sức thì lần sau cháu không tới nữa đâu nhé.”
Ai nấy đứng đó đều vừa kinh ngạc vừa tức giận, chưa có ai dám nói chuyện kiểu đó với Tống Hưng Đông.
Mọi người đang muốn mắng mỏ thì thấy Tống Hưng Đông lập tức im lặng hẳn, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, không gây sự, không ầm ĩ nữa.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn quả là thật.
Sau đó trong phòng chỉ còn lại Tống Ngạn Thành và Lê Chi, Tống Hưng Đông bắt đầu luyên thuyên những chuyện hồi ông còn là thanh niên.
Sau một hồi kể những câu chuyện đắng cay ngọt ngào thì đồng hồ cũng điểm 2 giờ sáng, ông cụ cuối cùng cũng thấy mệt, đồng ý đi ngủ.
Rời khỏi căn nhà đã bị gió thu lạnh lẽo phả vào mặt, Lê Chi suýt chút nữa thì bị đông lại.
Tống Ngạn Thành xem ra vẫn còn chút lương tâm, không bắt cô tự gọi xe về. Lê Chi rất tự giác, cũng không thèm giả vờ nói mấy câu như không cần đâu, tạm biệt nhé nữa.
Chỗ cô ở là một khu nhà nhỏ cũ kỹ, đèn cầu thang cũng bị hư, cả con đường tối om. Vừa đến tầng hai, Lê Chi đã nhận được thông báo tiền đến.
8888
Phí vất vả tối nay.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc Bentley chạy về hướng Nam, Tống Ngạn Thành ngửa đầu nhắm mắt lại, không nói một câu, nhưng Quý Tả biết, anh chưa ngủ.
Tối nay Tống Duệ Nghiêu nói chuyện thật khó nghe, rõ ràng là châm biến và cười nhạo anh không biết bao nhiêu lần. Tống Ngạn Thành là một người biết nhẫn nhịn, bình thường cũng không tranh luận, chấp nhặt chuyện xung quanh, nhưng từ sau khi ông nội bệnh, Tống Duệ Nghiêu lại bày tỏ ác ý một cách rõ ràng không giấu diếm.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tống Duệ Nghiêu là cháu đích tôn trưởng, quang minh chính đại, được ông nội yêu thương, từ bé đến lớn đã được công nhận là “người thừa kế”. Dù bây giờ có bị “con rơi nhà giàu” Tống Ngạn Thành xuất hiện ngáng đường đi nữa, địa vị anh ta cũng không hề lay động.
Vốn dĩ cả tập đoàn Bách Minh cũng sẽ thuộc về tay anh ta, ai ngờ Tống Hưng Đông bất ngờ mắc bệnh tuổi già, trở nên đần độn, nên việc bổ nhiệm giám đốc mới bị chậm trễ.
Tống Duệ Nghiêu cũng chả xem đó là vấn đề gì to tát, nhưng ngay tháng trước lúc họp hội đồng, anh ta và Tống Ngạn Thành sinh tranh chấp vì một hạng mục. Phó tổng giám đốc Mạc, người nắm quyền kinh doanh lớn nhất của tập đoàn lại lên tiếng ủng hộ Tống Ngạn Thành. Lúc này Tống Duệ Nghiêu mới nhận ra, cái tên Tống Ngạn Thành luôn mang danh “đứa con riêng tầm thường” kia bắt đầu không an phận, to gan ngáng đường mình rồi đây.
Tống Ngạn Thành 28 tuổi, tuy còn trẻ nhưng lại biết nhẫn nhịn hơn người thường, im lặng, trầm ổn. Bây giờ lão gia đang bệnh, tất cả chẳng khác nào quay lại thời điểm ban đầu. Quý Tả biết, Tống Ngạn Thành nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Vậy cô Lê thì?” Quý Tả hỏi một câu thăm dò.
Tống Ngạn Thành không nói gì, chỉ gật đầu.
*
Ngày hôm sau Lê Chi có một buổi livestream về lễ hội ẩm thực, công ty đã thống nhất, lầm này một là cho người mới làm, hai là dành cho loại tồn kho sống dở chết dở như Lê Chi làm. Lần trực tiếp này cô phải ăn một gói mì là được, Mao Phi Du nhắc đi nhắc lại ba lần: “6 giờ sẽ đến lượt em, không có yêu cầu gì khác, chỉ cần ăn cho hết là được.”
Tối qua về nhà quá muộn, gió lại to, nửa đường cô đã phát sốt rồi.
Mao Du Phi liếc cô một cái: “Đánh má hồng đậm vào, cái mặt trắng bạch của em ai nhìn cho nổi.”
Lần livestream này công ty cho thêm hai người mới vào, đều tầm 20 tuổi, gương mặt rất phù hợp với hình tượng idol. Ngoại trừ Lê Chi ra, còn có một nghệ sĩ chục năm không nổi, Trâu Thấm. Hai người nhìn nhau cười ngượng ngập, sau đó cũng không hề giao lưu qua lại gì nữa.
Còn 10 phút nữa, Lê Chi cởi áo khoác, ngồi đợi.
Mao Phi Du thấp giọng nhắc nhở: “Tài khoản livestream này rất đỉnh, lần livestream nào cũng hơn một trăm vạn người xem, em cố gắng thể hiện vào cho anh.”
Lê Chi mặc bộ đồ của nhãn hàng tài trợ, váy ngắn khiến cô lạnh run, nhiệt độ trong người lại ngày một dâng cao.
Người dẫn chương trình: “Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ cho các bạn thấy một món mì ăn liền siêu siêu ngon, ngon đến mức độ nào á, đến mức tôi đi Tây Ban Nha công tác mà còn phải gửi vận chuyển về đây mấy thùng mì đó.” Sau màn giới thiệu: “Được rồi, mì đã được pha xong, các bạn nhân viên hỗ trợ lại đây nếm thử mùi vị nào.”
Đám người Lê Chi bắt đầu lọt vào màn hình, ngồi trước bàn nhỏ chuẩn bị ăn mì.
Để làm nổi bật sức hấp dẫn của tô mì, mắt cô sáng lên long lanh, miệng cười cười như thể đã nhịn đói ba ngày, mở to miệng ăn từng miếng thật lớn.
Nhãn hàng còn thấy chưa đủ, không ngừng nhắc nhở: “Mở miệng to lên! Ăn nhiều vào!”
“Đừng dừng lại, cầm đũa lên, ăn mau lên! Số ba, ăn vị ớt tiêu!”
Lê Chi cảm thấy như lục phủ ngũ tạng mình đều đang bị thiêu đốt, vị này quá cay, mặt đỏ bừng bừng. 5 phút mà cô đã ăn hết 5 hộp mì.
Bình luận bên dưới livestream”
“Ăn chậm thế, không thèm uống nước mì luôn?”
“Nhạt nhẽo thật, món tiếp theo đi.”
“Hahahahahaha, giống như đang xem mukbang vậy, số 2 xinh quá nha.”
“Số 3 ăn giả thấy ớn [nôn mửa][nôn mửa]”
Dẫn chương trình vỗ tay, nhiệt tình hỏi: “Bạn cảm thấy vị của nó thế nào?”
Lê Chi cười thật tươi, không hề do dự nói: “Ngon quá trời quá đất! Còn muốn ăn thêm nữa đây, mọi người có thể mua về ăn thử nhé!”
Livestream xong, nhiệm vụ hoàn thành.
Lê Chi đến thẳng toilet, nôn khan, nhưng không nôn ra nổi bất cứ cái gì, cả trán và lưng đều đổ đầy mồ hôi. Mao Phi Du đứng trước cửa hối: “Mau mau ra ngoài thay đồ, còn 10 phút nữa là bán nguyên liệu làm lẩu rồi.”
Lê Chi bước ra, cả người như mất hết sinh khí, gắng gượng không nổi nữa rồi. Mao Phi Du biết cô muốn nói cái gì, lập tức bóp chết lời cô từ trong họng: “Đừng nói không được, không muốn, không cần. Lần này không đi thì lần sau cũng không còn cơ hội nào nữa đâu.”
Lê Chi hít sâu một hơi, gật đầu.
Nguyên liệu lẩu này cay vô cùng, cô lại giả bộ như ngon lắm, thèm lắm, cắm cúi ăn. Vừa mới ốm yếu suy nhược đó mà lên hình lại vẫn căng tràn sức sống, vừa chấm ăn vừa liên tiếp chép miệng. Lê Chi giơ ngón cái lên: “Siêu siêu ngon! Dễ bị nghiện luôn đó các vị! Tuyệt lắm tuyệt lắm!”
Xa xa kia, Mao Phi Du đang cúi đầu xem di động, sắc mặt rất xấu.
Tài khoản livestream này đang rất hot, dẫn dắt cũng rất tốt, lượt bình luận cũng rất nhiều. Đoạn ăn mì tôm vừa nãy đã lên hot search – cô gái mì tôm.
Toàn bộ lời khen đều đổ dồn về món hàng tồn mãi mãi không nổi Trâu Thấm:
“Trời ạ, chị gái này thật xinh đẹp.
“Còn nhớ bộ “Cuộc sống tươi đẹp” chiếu ba năm trước không, cô ấy là nữ chính đấy, thảo nào mặt quen thế.”
“Diễn cũng tốt lắm chứ bộ, sao bây giờ lại phải đi livestream cơ chứ, thật tội nghiệp chị ấy.”
“Thương thật.”
“Thương + 1 +2 +3 +4.”
Chẳng mấy chốc, lượt follow trên weibo của Trâu Thấm tăng từ 10 vạn lên đến 30 vạn.
Lê Chi thì vẫn đang hì hục ăn như đúng rồi.
Hơn 7 giờ, trời đêm bao phủ thành phố, ánh sáng đèn đường hắt lên nhân vật chính của chúng ta.
Bên ngoài tòa nhà, chiếc Bentley dừng đã lâu, ngay vị trí gần với cửa chính nhất, cửa kính cũng được hạ xuống để thông khí.
Tống Ngạn Thành nhấc tay lên nhìn đồng hồ.
Quý Tả hiểu ngay, đây là thói quen khi sếp của anh ta mất kiên nhẫn.
Anh ta nhờ người tìm hiểu lịch trình của Lê Chi, theo lý mà nói, giờ đã xong việc rồi mới đúng. Bên trong tập hồ sơ là hợp đồng đã được lập lại, vốn dĩ chuyện này không cần đích thân Tống Ngạn Thành ra mặt, nhưng chiều nay anh ta lại thuận miệng đề nghị dù sao cũng nằm trên trục đường về, cứ đến đó bàn cho xong chuyện luôn.
Quý Tả cảm thấy có lỗi: “Giám đốc, hay là chúng tôi đưa ngài về trước? Hôm khác tôi lại….”
Còn chưa nói xong đã thấy Tống Ngạn Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày.
“Ài, không phải là em không muốn nhận, em bị sốt thật mà.” Lê Chi chạy theo ra cửa lớn, bước chân của Mao Phi Du rất nhanh, cô phải vất vả lắm mới đuổi kịp: “Anh chậm một chút được không?”
Sắc mặt Mao Phi Du giờ rất tệ, vừa nhăn nhó vừa cứng nhắc.
Lê Chi cảm thấy rất kỳ lạ, đưa tay ngăn y lại: “Em lại chọc tức anh à?”
Mao Du Phi hít một hơi, xoay người lại: “Ngày mai tôi phải bán xe, mua LV để tặng cấp trên đây! Để năm sau người ta cho tôi quản lý một người mới có tiềm lực với, chứ tôi đây phục rồi, bất kể là làm cái gì, cho cô bao nhiêu là cơ hội thì người nổi lên vẫn là người khác! Lê Chi à, cô đi thắp hương đi, sao lại có kiểu người khó nổi đến thế kia chứ!”
Lê Chi bị chửi, cũng nóng máu lên: “Anh bệnh đấy à, Mao Phi Du, anh nhắm vào tôi làm cái gì? Cả tối nay tôi phải ăn bao nhiêu mì bao nhiêu lẩu, bao nhiêu cay đắng đều nuốt vào, tôi cũng chịu không nổi nữa rồi.”
“Cô còn già mồm cơ đấy, cô nhìn cô bây giờ đi, có tư cách mà kể khổ à?” Mao Phi Du khoanh tay trước ngực, bực bội hỏi.
Cả người Lê Chi nóng sốt, ngoài trời lại còn lạnh hơn hẳn bên trong gấp mấy lần, cô đứng trước gió mà cứng đờ cả người. Lê Chi mệt mỏi, mất hết sức lực, dạ dày cũng đang quặn lại khiến cô khụy xuống.
Cô lùi ra sau vài bước, cố chống đỡ, thốt ra một câu: “Vậy anh cút đi.”
Mao Phi Du liền nổi điên lên: “Cô bảo tôi cút?”
“Đúng, mau đi bán xe rồi tặng đồ cho cấp trên đi.”
“Muốn cút thì người cút phải là cô ấy!”
“Tôi không cút, anh cút.”
“Cô cút!”
Hai người cãi nhau đến mặt mày đỏ gay, Mao Phi Du ỷ mình lớn tiếng, văng nước miếng khắp mặt Lê Chi.
Lê Chi đứng không nổi nữa, chân đông cứng như thể không còn là của mình. Cô chỉ có thể đứng một chỗ, cười châm chọc: “Mao Phi Du, dựa vào trình của anh mà năm đó có thể đào tạo ra được một Lâm Chi Hạ, chắc chắn là chó ngáp phải ruồi mới may mắn như thế chứ gì.”
Bị động đến vết thương lòng, cả mặt của Mao Phi Du trắng bệch.
Anh ta nhìn Lê Chi, cánh tay chỉ vào cô cũng run lên, cuối cùng không nói thêm câu gì nữa, hất tay quay đi.
Gió đêm thổi tới tấp, chưa đi được mấy bước, y đã nghe tiếng phịch ngay sau lưng: “Trời đựu!” Mao Phi Du hoảng hồn hét lên: “Đừng có ngất, tôi không có tiền đưa cô đi viện đâu!!!”
Khác hẳn với bên này đang luống cuống tay chân, phía bên chiếc xe cách đó không xa lại vẫn im lặng như cũ.
Vì quá gần, nên người trong xe cũng đã nghe hết.
Rất lâu sau đó, Tống Ngạn Thành mới nói: “Cho xe chạy đi.”
*
Ở bệnh viện Đông Cảng đần đó.
Lê Chi sốt 41 độ, viêm phổi, buộc phải nhập viện truyền nước.
Mao Phi Du nghẹn lời: “Còn phải nhập viện sao?”
Bác sĩ: “Không nhập viện cũng được, tôi kê thuốc hạ nhiệt cho, uống rồi mà vẫn không khỏi thì lại đến đây. Đến lúc đó thì không đảm bảo có còn khỏe lại được không đấy nhé.”
“………..” Mao Phi Du chán nản nói: “Vậy thôi cứ nhập viện đi.”
Nộp viện phí xong, quay lại, thấy Lê Chi đang nằm mệt mỏi ở hành lang hắn lại xả giận: “Tôi kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà phải dẫn dắt một nghệ sĩ như cô chứ. Sớm biết thế này, tốt nghiệp xong thì vào nhà tang lễ làm luôn cho rồi.”
Lê Chi lúc này đã mê man rồi, mặt trắng như tờ giấy, môi cũng tróc vảy.
Một cô gái xinh đẹp là vậy, mà nay tiều tụy, chật vật đến khó coi.
Mao Phi Du nhìn chằm chằm hai giây rồi bật cười lạnh, cũng không hẳn là dịu dàng, nhưng cũng đưa tay kéo chăn đắp kín người cho cô.
“Bác sĩ, có thể cấp cho bệnh nhân một phòng không?” Một nữ bác sĩ đi qua bị anh ta kéo lại hỏi.
Cô ta rất thiếu kiên nhẫn đáp: “Hết giường bệnh rồi, chỉ có hành lang thôi.”
Mao Phi Du: “Cô ấy sốt đến thế này cơ mà, hành lang thì ồn ào quá, sao mà nghỉ ngơi được, đúng không?”
Chưa kịp nghe xong, nữ bác sĩ kia đã bị y tá gọi đi mất.
“Thái độ kiểu gì vậy chứ.” Mao Phi Du lẩm bẩm.
Vừa quay lại đã thấy Lê Chi mở to mắt, khóe miệng cong lên.
“Cười cười cái quần què.” Mao Phi Du trợn mắt lên: “Chưa kiếm cho người ta được bao nhiêu tiền, chỉ thêm công thêm việc cho tôi là giỏi.”
Sốt cao khiến mặt Lê Chi đỏ au, cô bĩu môi, khàn giọng nói: “Xin lỗi nha, anh Tiểu Mao.”
Mao Phi Du im lặng, phẩy tay, không vui vẻ gì nói: “Mau mau mà xuất viện đi, rồi lại kiếm tiền cho tôi.”
Cãi nhau thì cãi nhau vậy thôi, thực ra cả hai đều hiểu rõ, bọn họ chỉ là con kiến trên sợi chỉ.
Trong giới giải trí, người không nổi mà muốn lên tiếng đòi công bằng thì cũng chỉ giống như vô cớ gây sự mà thôi. Hờn dỗi, oán giận, cũng chỉ tự mình biết là đủ, bước vào trong giới rồi, còn ai là thật lòng với ai chứ.
Mao Phi Du liếc cô một cái: “Không danh tiếng không tiền tài, ngay cả nhập viện cũng phải ngủ ở hành lang, em tự xem lại bản thân đi.”
Lê Chi lè lưỡi: “Anh đừng có dữ dằn với em như vậy, lỡ như sau này em đứng trên đỉnh vinh quang thì làm sao.”
Mao Phi Du “xời” một tiếng: “Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường đến thế được.”
Trưởng khoa bỗng nhiên bước đến, cười vô cùng ân cần: “Cô Lê đó phải không?”
Lê Chi ngạc nhiên: “Vâng?”
“Vừa hay có một phòng đơn đang trống, tôi kêu y tá sắp xếp cho cô, tối nay cô cứ nghỉ ngơi cho thật tốt nhé.”
Lê Chi: “……………”
Mao Phi Du: “……………”
Trên đời này còn có chuyện hoang đường vậy sao.