Chiếc Bentley đậu trước cửa, Quý Tả vội vàng mở cửa xe cho Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lê Chi đang chậm chạp đi theo sau, mặt quả nhiên không vui.

Đường về rất yên tĩnh.

Lê Chi vẫn dựa sát vào cửa xe, Tống Ngạn Thành ngồi bên phải cô, dù trong xe có ấm áp đến thế nào cũng không đủ át đi sự lạnh lẽo tỏa ra từ người anh.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Chi vẫn đang cảm thán về sự hiếu thuận của Tống Ngạn Thành, ánh mắt cũng bất giác nhìn về phía anh.

Góc nghiêng của người đàn ông này rất góc cạnh, mũi cao, môi mỏng. Lê Chi từng được gặp rất nhiều sao nam, từ những chàng trai da trắng nõn, mặt búng sữa như idol Hàn Quốc đến những ông chú cơ bắp nam tính. Nhưng ở trong giới giải trí lâu vậy rồi, Lê Chi rút ra kết luận, phải kết hợp hai thứ đó lại mới là hoàn hảo nhất, quyến rũ nhất.

Tống Ngạn Thành là một người đàn ông đẹp trai, đến mức Lê Chi nhìn mà còn thấy mơ màng.

Ngay đúng lúc này, người đàn ông vẫn luôn im lặng kia bỗng dưng quay đầu, nhìn chằm chằm cô. Lê Chi giống như một học sinh bị bắt quay cóp lại trận, căng thẳng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tống Ngạn Thành rất bình tĩnh, chỉ nhìn Quý Tả từ kính chiếu hậu. Quý Tả trong lòng thầm nghĩ, một khi sếp đã kêu đổi người thì khó mà thay đổi quyết định.

Tài xế đưa Lê Chi về khu Bắc. Xe dừng ngay đầu ngõ. Trước khi xuống xe, Lê Chi còn rất lịch sự cảm ơn mọi người: “Xin cảm ơn.”

Đáp lại cô chỉ có nụ cười khách khí của Quý Tả.

Hôm nay là một ngày nắng, dưới ánh mặt trời, bóng Lê Chi đổ dài.

“Cô Lê, đợi một lát.”

Nghe giọng nói này, Lê Chi bất chợt ngây người.

Quý Tả chạy đến chỗ cô, trên mặt vẫn là nụ cười thiện chí. Anh ta cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Cô Lê, vì một vài nguyên nhân nên ngài Tống muốn hủy hợp đồng với cô.”

Lê Chi: “..................”

Vị trợ lý anh tuấn, lịch sự trước mặt cô đây không ngờ lại vô tình vậy.

Quý Tả: “Cô yên tâm, theo hợp đồng, ngài Tống sẽ thanh toán tiền vi phạm hợp đồng cho cô, không có thêm bất cứ yêu cầu nào.”

Lê Chi: “...........”

Nếu nói là buồn thì thực sự không đến mức đó. Lúc đầu khi đồng ý, nội tâm cô cũng khác cự lắm chứ, hơn nữa số tiền vi phạm hợp đồng cũng đủ để cho phí phẫu thuật và chăm sóc bà rồi. Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, cô thấy thoải mái hẳn.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tâm tư của cô đều viết hết lên mặt, còn theo bản năng hỏi lại một câu: “Tiền vi phạm hợp đồng chắc chắn sẽ được thanh toán đúng không.”

Quý Tả sửng sốt một hồi mới gật đầu: “Vâng, sẽ theo đúng hợp đồng mà làm.”

Lê Chi yên tâm hẳn, lùi ra sau một bước rồi cong người cung kính: “Vâng, cảm ơn sếp.”

Quý Tả hơi bị bất ngờ.

Làm việc với Tống Ngạn Thành nhiều năm vậy rồi, không phải là anh ta chưa từng gặp những cuộc vui qua đường của sếp, họ đều là những người trước mặt thì điềm đạm, đáng yêu, sau lưng lại cất giấu ý đồ, toan tính riêng, những người thẳng thắn, tiêu sái như Lê Chi thật hiếm có.

Quay lại xe, Quý Tả báo cáo: “Đã giải quyết xong.”

Tống Ngạn Thành “ừ” một tiếng.

Chần chừ một hồi, Quý Tả mời thận trọng nói: “Hôm nay lão gia nhìn thấy cô Lê phải ứng còn tốt hơn cả những gì chúng ta mong đợi nữa.”

Trong lời của Quý Tả có ý cả, anh ta đang ám chỉ Lê Chi là một lựa chọn đúng đắn, nếu còn tiếp tục tìm nữa thì chưa chắc sẽ tìm được người thứ hai thích hợp. Tống Ngạn Thành đương nhiên hiểu ý anh ta, nhưng vừa nghĩ đến cái cô minh tinh cả người đầy “máu dâu” kia là anh lại thấy nghẹn lời.

Tống Ngạn Thành từ nhỏ đã mắc bệnh sạch sẽ, đúng là không chấp nhận được.

*

Tin tức Lê Chi bị “đuổi” lọt đến tai Mao Phi Du ngay tối đó.

Người anh này đúng là nóng tính, mắng cô đến tận 2 tiếng đồng hồ: “Lê Chi, rốt cuộc em là cái thể gì mà kỳ lạ quá vậy em, công ty khó khăn lắm mới nâng em lên mà người nổi danh lại là nữ diễn viên khác. Ờ thế thì thôi đi, ngay cả cái cây tiền sát tay thế mà em cũng không giữ chặt được?!”

Lê Chi ngồi dưới đất ăn mì tôm, cắn một miếng thịt viên, khuôn mặt đỏ bừng vì hơi nóng bốc lên.

Mao Phi Du cầm lấy cánh tay cô, lắc mạnh: “Một tháng 10 vạn, 10 vạn!”

Lê Chi “á” một tiếng, đặt hộp mì xuống, bất lực nói: “Người ta không cần em nữa thì biết làm sao?”

“Đi tranh! Đi giành! Đi quyến rũ lại đi chứ gì nữa! Em có phải phụ nữ không đây.”

Lê Chi cười đùa: “Thế anh làm mẫu cho em xem, quyến rũ thế nào.”

Mao Phi Du tức muốn lộn ruột, trừng mắt nhìn cô, giành lấy hộp mì rồi ăn điên cuồng.

“Này, mì của em mà.”

“Em không cứng.” Mao Phi Du tức tối: “Một nữ minh tinh mà lại dám ăn mì gói?”

“Dù sao cũng có ai để ý đâu.”

“Bây giờ không có, sau này có!” Mao Phi Du quay đầu, hậm hực hét lên.

Lê Chi không nói nữa, chỉ cúi thấp đầu.

Sau tiếng húp mì sột sột, Mao Phi Du vừa lấy tay quẹt miệng vừa nói: “Ngày mai em chuẩn bị tinh thần đi, 2 giờ quay quảng cáo, lần này em không cần diễn BVS nữa.”

“Quảng cáo gì vậy?”

“Nước hoa VH.” Mao Phi Du đắc ý: “Ông đây phải đàm phán lâu lắm mới giành được cái hợp đồng này cho em đấy.”

Lê Chi thật sự bất ngờ, đây là sản phẩm quốc tế cơ mà, một cơ hội xuất hiện tốt như vậy mà lại dành cho cô sao?

Mao Phi Du nói: “Ngày mai VH sẽ công bố người đại diện cho nhãn hàng, muốn biết là ai không?”

“Dù sao cũng không phải em.”

“Là Thời Chỉ Nhược.”

Nghe đến cái tên này, Lê Chi suýt bùng nổ: “Em không đi!”

Mao Phi Du đập tay lên bàn, giọng nói còn lớn hơn giọng cô: “Bắt buộc phải đi!”

Lê Chi kiên quyết: “Không đi là không đi.”

Ba năm trước Thời Chỉ Nhược nhờ bộ phim “Vấn Ngữ” của đạo diễn Hoàng Kỳ mà nổi như cồn trong phút chốc đến tận bây giờ, fan đông, sức chiến đấu cũng rất mãnh liệt, tài nguyên cho cô ta chọn lựa thì không cần phải bàn đến.

Mao Phi Du hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ em còn có tư cách “say NO” với anh? Lê Chi, anh nói cho em biết, chị Phong đã nói rồi, nếu lần này sự nghiệp của em vẫn không khởi sắc thì anh sẽ đi quản lý người mới, đừng nghĩ đến chuyện sau này công ty mở thêm đường sống cho em nữa, em là người vô sản, đến tiền thuê phòng cũng không có mà trả!”

Lê Chi nhìn anh ta, không biết còn có nguyên nhân khác không mà hốc mắt đã ươn ướt.

Mao Phi Du thở phì phì, quay đầu đi, nuốt mấy lời tàn nhẫn còn lại vào họng.

Lê Chi khịt khịt mũi, nhỏ giọng năn nỉ: “Anh biết đó, lần trước em suýt chút nữa bị cô ta hủy cả mặt.”

*

Cuối thu, sương giăng kín, màn đêm bao phủ thành phố, tòa nhà tập đoàn Bách Minh vẫn sáng rực như cũ.

Lê Chi đứng đợi trong gió cả tiếng đồng hồ, gió lạnh xuyên qua người, đến phổi cô cũng cảm nhận được hơi lạnh. 15 phút sau, cuối cùng cô cũng đợi được xe của Tống Ngạn Thành.

Lê Chi vội vàng chạy theo, vẫy tay điên cuồng.

Xe đi chậm lại rồi dừng hẳn.

Hồi lâu sau, kính ở ghế phó lái mới hạ xuống, Quý Tả khách khí: “Cô Lê?”

Lê Chi đứng ngâm mình trong gió suốt một tiếng đồng hồ, mặt trắng bệch lúc này lại như được bơm đầy máu nóng trở lại: “Thư ký Quý, chúng ta có thể đàm phán lại hợp đồng được không?”

Quý Tả mỉm cười: “Chúng ta cứ dựa theo quy trình mà kết thúc hợp đồng thôi.”

“Tôi biết, tôi biết!” Môi Lê Chi run lên: “Có thể giảm lương cũng được, không nhất thiết phải 10 vạn một tháng, 7 vạn thôi cũng được, yêu cầu gì cũng được, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”

Quý Tả cười thêm sâu hơn, cảm thấy tình cảnh này có hơi buồn cười.

Anh ta im lặng một hồi, nhìn ra phía sau xe.

Tống Ngạn Thành đang ngồi vắt chéo chân, ồn ào quá, anh xem chừng mất kiên nhẫn rồi, trao đổi qua ánh mắt với Quý Tả:

Kêu cô ta biến đi.

Lý Tả quay đầu ra ngoài, cười lấy lệ, nói với Lê Chi: “Xin lỗi.”

Cánh tay anh ta hạ xuống, chuẩn bị đẩy kính xe lên. Lê Chi tay mắt lanh lẹ, vội giữ lấy cửa sổ, cuống cuồng nói: “Không cần 7 vạn! 5 vạn cũng được, nha!”

Cô thật sự không muốn quay quảng cáo với Thời Chỉ Nhược. Mao Phi Du cứ một hai dùng tiền tạo áp lực cho cô, chỉ cần có thu nhập ổn định trong vòng nửa năm, y sẽ không càu nhàu nữa. Lê Chi biết hành động bây giờ của mình rất tệ hại, nhưng chỉ cần nghĩ đến Thời Chỉ Nhược, cái cảm giác đáng sợ, hoang mang, mờ mịt cứ vây lấy cô, khiến cô muốn điên lên.

Liêm sỉ gì tầm này nữa!

Lê Chi không chịu buông tay khỏi cửa kính, cắn răng nói: “3 vạn, 3 vạn được không?!”

Quý Tả cúi đầu ho một tiếng, lại quay đầu nhìn ghế sau.

Hai giây sau, anh ta được lệnh “cho xe chạy”.

Bánh xe dần dần trượt đi, Lê Chi hạ quyết tâm, bám cả người lên cửa xe.

Tài xế nào dám lái xe, do dự mãi, ngay lúc bánh xe dừng lại, giọng nói trầm thấp của Tống Ngạn Thành vang lên: “Đi.”

Màn kịch này anh đã xem nhiều rồi, chẳng sao cả, dọa một hồi là cô ta sẽ lộ nguyên hình thôi.

Xe dần chuyển bánh, Lê Chi cũng bắt đầu tăng tốc, ban đầu là chạy bước nhỏ, sau đó dứt khoát nắm chặt tay lên cửa xe, dùng lực mạnh kéo mở cho được cửa sau.

Lê Chi giống như một viên đạn vậy, sau tiếng mở cửa, cô đã ngồi yên vị trên xe.

Cạch!

Cửa xe đóng lại, trong xe im lặng hoàn toàn.

Tống Ngạn Thành nhìn cô gái đang thở hổn hển trước mặt mình, sắc mặt tối sầm.

Nhưng anh vẫn không thốt ra câu nào, ánh mắt vừa lãnh đạm vừa khinh miệt. Rõ ràng là ngồi song song nhưng anh lại dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn cô.

Lê Chi bị ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của anh vây lấy, ngọn lửa đã nhịn trong lòng lâu nay bất chợt bùng nổ.

Bao trùm toàn thân là sự ấm áp từ máy sưởi, không ai nói gì, chỉ nghe tiếng ong ong bên tai.

Mắt cô rất sáng, có thể thấy rõ trong đó tích tụ bao nhiêu giận dữ.

Tống Ngạn Thành đoán, giây tiếp theo, cô ta chắc sẽ diễn trò khóc lóc ầm ĩ cho mà xem.

Nhưng Lê Chi lại chỉ ngồi xuống, mặt mày hơi nhíu lại, đỏ bừng, giọng nói nhẹ nhàng: “Hay là ngài cứ ra lại giá đi.”

Tống Ngạn Thành: “..........”

Cô lại bắt đầu mặc cả thay anh: “Không cần 3 vạn nữa, 2 vạn, chỉ cần 2 vạn, tôi sẽ về nhà cùng ngài ngay, ừm....thật đấy, thật đấy, không thấp hơn được nữa đâu.”

Tống Ngạn Thành: “.............”

Trong chiếc Bentley lúc này im lặng lại tiếp tục bao trùm.

So với việc phải quay quảng cáo cùng Thời Chỉ Nhược, cô thà chọn hầu hạ cho quái vật nhân gian này còn hơn.

Lê Chi càng nghĩ càng hạ quyết tâm, nắm lấy cánh tay Tống Ngạn Thành.

Tống Ngạn Thành run bắn lên, theo bản năng hất ra.

Lê Chi bỗng dưng nghẹn ngào nói: “Cầu xin ngài đấy.”

“...........”

“Anh Tống.”

“...................................”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play