Nếu như đối phương có thể nhìn ra được sắc mặt hắn, liền có thể thấy toàn bộ gương mặt đã đỏ bừng.

Hắn rũ mắt, cố gắng hết sức không nhìn nàng.

Đầu ngón tay nàng tinh tế lại ôn nhu, lòng bàn tay đặc biệt ấm áp. Bàn tay trắng xoa lên mỗi một chỗ trên người hắn, đều giống như một dòng nước mềm mại, theo da thịt thấm vào khắp người, làm hắn thoải mái đến đuôi ngựa cũng nhẹ nhàng quét quét. Lại không tự chủ được, rũ mắt đi cọ đôi tay nàng, giống như muốn dùng hành động nói cho nàng biết, hắn thích nàng cùng hắn thân cận như vậy..

Chủ nhân thân cận, đối với một con ngựa mà nói, chính là trấn an cùng an ủi trời sinh.Hắn bất giác thích ý cọ cọ người trước mặt.

Sở Lạc hơi nhếch khóe môi, cụp mắt dùng sườn mặt dựa sát cổ hắn, thân mật lại tự nhiên.Lý Triệt thân thể cứng đờ, đột nhiên thanh tỉnh, mới vừa rồi hắn lại thật đem chính mình trở thành một con ngựa!

Hắn bực bội, ban nãy là hắn chủ động hướng trong lòng ngực Sở Lạc cọ đến..

Lý Triệt, ngươi không phải chỉ là một con ngựa!

Trong lòng hắn thật rõ ràng điểm này, chỉ là ngay sau đó, trong trại nuôi ngựa gió thổi nhẹ nhàng, nàng ôm lấy hắn, ống tay áo mang theo mùi gỗ đàn hương, hơi thở như u lan vờn quanh cổ hắn, thân mật, ấm áp.

Từ hôm qua khi bị ám sát trên đại điển tế trời, đến lúc tỉnh dậy lại tuyệt vọng phát hiện chính mình biến thành một con ngựa, trước sau bất quá chỉ trong một ngày, cảm xúc lên xuống phập phồng, cho dù hắn là đế vương, trong lòng cũng vẫn sợ hãi.

Sợ hãi bản thân mình thật sự đã chết, rốt cuộc không thể quay về, từ nay về sau đều là dáng vẻ này, cho dù bắt buộc chính mình phải bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn thấp thỏm. Đến giờ khắc này, nàng hai tay ôm lấy hắn, sườn mặt dán trên cổ hắn, trái tim vẫn luôn treo lên giống như có thêm một phần kiên định cùng yên ổn.

Lại giống như, có làm ngựa hay không cũng không sao.

Hắn muốn ở bên cạnh nàng lâu hơn một chút.

Ý niệm như vậy thật sự có chút không thể tưởng tượng được, Lý Triệt dùng sức lắc lắc đầu ngựa, xê dịch vó ngựa.

Lộ Bảo sắc mặt khẽ biến, lo lắng nói, "Lục tiểu thư.."

Mới vừa rồi nghe gã sai vặt nói, hôm qua lúc đút cỏ cùng lau mình cho Khinh Trần bị nó dùng hai chân sau đá, nàng sợ nó làm Sở Lạc bị thương.

"Không có việc gì." Sở Lạc nhẹ nhàng nới lỏng tay.

Lý Triệt như trút được gánh nặng phun ra một ngụm khí, còn chưa kịp thở dốc, liền phát hiện Sở Lạc buông tay ra lại lần theo cổ hắn, nhẹ nhàng xoa lưng hắn, nhẹ giọng chắc chắn, "Nó không có ác ý."

Lý Triệt lần nữa dừng lại.

Lúc này, không chỉ bởi vì cảm giác tê dại trên lưng, mà còn có câu nói kia của Sở Lạc "Nó không có ác ý."

Lý Triệt không khỏi chớp chớp mắt, ngước nhìn nàng.

Nàng làm sao biết được hắn không có ác ý?

Vì để ra khỏi trại nuôi ngựa phủ Đông Xương hầu, chạy tới Văn Sơn, hắn có thể nửa đường đem nàng hất ngã trên mặt đất, cũng sẽ không nhân từ nương tay.

Hắn là thiên tử, làm sao có thể đối với ai cũng đều không có ác ý?

Lý Triệt cúi đầu híp híp mắt.

Kỳ thật, mới vừa rồi cũng không hoàn toàn là bản tính của ngựa, mùi gỗ đàn hương trên người nàng làm hắn nhịn không được muốn thân cận. Hôm qua hắn đã nghĩ, muốn tìm cơ hội từ chỗ nàng, chạy ra khỏi trại nuôi ngựa, lấy lòng nàng là thủ đoạn tất yếu, tạm thời làm một con ngựa ngoan ngoãn nghe lời, hiểu được làm sao để khiến chủ nhân vui vẻ cũng không phải không được..

Hắn đường đường là đế vương, cũng hiểu co được dãn được.

Lý Triệt nâng nâng đầu, da mặt dày tiến lên, thân mật cọ cọ cánh tay Sở Lạc.

Bên cạnh, Lộ Bảo nhẹ giọng cười nói, "Lục tiểu thư, Khinh Trần giống như thật thích cùng người ở một chỗ."

Sở Lạc tiếp tục khẽ vuốt ve lưng ngựa, nhàn nhạt nói, "Nó thực hiểu ý người."

Lý Triệt nghe vào, tiếp tục yên lặng.

Hắn trước mắt cần nghe nhiều nhìn nhiều, thăm dò rõ ràng yêu ghét của Sở Lạc.

Hắn nhớ rõ ràng nàng đã nói qua hai lần, hắn hiểu được ý người.

Hắn nghĩ, Sở Lạc có lẽ cũng không ghét bỏ hắn chỉ là một con ngựa chân lùn, mà chỉ quan tâm hắn có hiểu ý người hay không..

Lý Triệt an tĩnh nhìn nàng.

Lộ Bảo nói nhỏ, "Tiểu thư, nó giống như thật sự đang nghe chúng ta nói chuyện.."

Xem như ngươi thông minh! Lý Triệt lại hướng trên người Sở Lạc cọ cọ, nha hoàn bên người nàng đều đã nói như vậy, hắn cũng phải che giấu một chút, làm giống như hắn muốn cùng Sở Lạc ở một chỗ, không phải trắng trợn táo bạo nghe hai người các nàng nói chuyện.

Lộ Bảo quả nhiên nâng tay che miệng cười cười, lại hướng Sở Lạc sửa lời nói, "Nô tỳ thấy, nó chính là muốn cùng tiểu thư ở một chỗ."

Còn không phải là bị ngươi ép sao, Lý Triệt nén giận.

Sở Lạc nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên làm như suy đoán, thấp giọng hướng hắn hỏi, "Khinh Trần, ngươi có phải hay không không thích ở trong chuồng ngựa?"

Thanh âm của nàng mềm nhẹ lại lộ ra một chút bình thản, hắn xưa nay không thích cung nhân bên người quá ồn ào, thanh âm như vậy làm hắn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Hắn lại không phải là ngựa thật, ở trong chuồng cũng không có cảm giác an toàn, hắn không muốn trở lại trong đó, chỉ muốn ngốc ở trại nuôi ngựa.

Hắn không biết nàng làm thế nào đoán được, nhưng hắn trước mắt cũng không thể trực tiếp vẽ cái vòng, hoặc là gật đầu trả lời nàng, chỉ có thể dùng đuôi ngựa quét quét, hào phóng ngước mắt nhìn nàng, dùng miệng cọ tay nàng, giống như Phi Hồng trước đây hướng hắn lấy lòng.

Nàng nói hắn hiểu ý người, hắn hẳn là nên gãi đúng chỗ ngứa, vừa không để nàng đoán không ra, cũng sẽ không giống như đột nhiên trở nên thông minh.

Hắn nghĩ, nàng hẳn là hiểu được.

Quả nhiên, Sở Lạc rũ mi cười cười.

Hắn thế mà lại đúng, nàng đã đoán ra.

Trong lòng hắn bất giác mỉm cười, đột nhiên, hắn hơi dừng lại, trộm ngẩng đầu đánh giá nàng. Hai tròng mắt nàng trong trẻo sáng ngời, giống như sao trời về đêm, khóe mắt hơi cong, dịu dàng như nước, chỉ là trong lúc vô tình lại lộ ra một cỗ diễm lệ làm rung động lòng người..

Lý Triệt không dời đi ánh mắt, giống như lần đầu tiên tinh tế đánh giá nàng.

Mắt ngựa vốn vô thần, nên dù hắn cứ vậy nhìn chăm chú, cũng sẽ không bị nàng phát hiện.

Nàng vẫn như cũ cùng Lộ Bảo nói chuyện, trong mắt ngậm ý cười.

Nàng cố ý trang điểm, lại không giống những nữ tử khác là vì làm đẹp, đôi mắt cùng lông mày chỉ vẽ sơ qua, giữa mày không vẽ hoa điền, bên môi tô son nhạt màu, đem sắc môi vốn có giấu đi.

Người khác là muốn làm sao để mình trở nên thật xinh đẹp, nàng lại tốn hết tâm tư muốn điệu thấp.

Lý Triệt bỗng nhiên nghĩ, nàng làm vậy có phải vì bị ép buộc hay không?

Hắn cúi đầu nhẹ thở ra một ngụm khí, rõ ràng cùng nàng tiếp xúc thời gian không dài, lại không biết từ lúc nào, làm hắn có chút muốn bênh vực người mình.

Có lẽ là, mới vừa rồi nàng ôm lấy hắn, sườn mặt dán bên cổ hắn, lại có lẽ là, lúc nàng hướng hắn mở ra lòng bàn tay, để hắn liếm ăn ngấu nghiến yến mạch trong tay nàng, hoặc cũng có thể là, ban nãy nàng rũ mi cười cười, nháy mắt đã hiểu ý hắn..

Cho dù hiện tại hắn chỉ là ngựa, cũng hy vọng nàng có thể sống tùy ý một chút.

Trong lúc suy nghĩ, tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, Lý Triệt theo âm thanh nhìn lại, mơ hồ thấy bóng người, là gã sai vặt ôm một đống cỏ khô quay trở lại.

Sở Lạc duỗi tay xoa xoa bờm hắn, nhẹ giọng nói, "Khinh Trần, ngươi đem cỏ khô ăn, ta mang ngươi đi trại nuôi ngựa."

Lý Triệt đang cúi đầu, chợt nâng lên.

Dẫn hắn đi trại nuôi ngựa?

Sâu trong đáy lòng Lý Triệt bỗng nhiên cháy lên hy vọng!

Suy nghĩ một lần nữa trở về việc ra khỏi trại nuôi ngựa, chạy tới Vân Sơn.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, phủ đệ bình thường đều sẽ không dựng trại nuôi ngựa trong phủ, mà phần lớn đều ở vùng ngoại ô. Nhưng chiều tối hôm qua Sở Lạc còn có thể ra khỏi phủ tới xem hắn, trại nuôi ngựa nhất định ở gần Đông Xương hầu phủ. Hẳn là ở nơi nào đó làm một cái cửa, thông giữa Hầu phủ cùng trại nuôi ngựa. Mà ngựa linh tinh phần lớn sẽ không đi qua cửa lớn Hầu phủ, cho nên trại nuôi ngựa nhất định sẽ có cửa khác chuyên dành cho gã sai vặt cùng ngựa ra vào.

Trông coi ở cửa trại nuôi ngựa sẽ không nghiêm ngặt như cửa lớn Hầu phủ, chỉ cần tìm được cửa trại nuôi ngựa, hắn sẽ có cơ hội chạy đi!

Nhưng tiền đề là, hắn cần phải quen thuộc địa hình ở trại nuôi ngựa cùng với người trông giữ chung quanh, biết được ngoài cửa có thiết trí cái gì nhằm vào ngựa hay không, khi nào thì người làm thay phiên công việc..

Thời gian của hắn không nhiều lắm, hắn không thể cứ luôn tiêu phí ở chuồng ngựa.

Vốn dĩ hôm qua hắn nghe gã sai vặt nói, Thế tử phu nhân Kiến An hầu phủ mang theo nữ quyến đi vùng ngoại ô cưỡi ngựa, Sở Lạc bị bệnh nên không có đi cùng, hắn bởi vậy bỏ lỡ cơ hội chạy trốn ngàn năm có một! Lại nghe được bọn họ lén nghị luận, bệnh của Sở Lạc đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn luôn không ra khỏi cửa, cũng không biết trước khi Kiến An hầu phủ rời khỏi Phường Châu, nàng còn có thể tới trại nuôi ngựa hay không? Lý Triệt trong lòng có bình tĩnh trầm ổn hơn nữa, trong lúc nhất thời cũng như ngã vào vực sâu hầm băng.

Đông Xương hầu đã đem hắn tặng cho Sở Lạc.

Nếu Sở Lạc không lộ mặt, gã sai vặt vốn phải chăm sóc rất nhiều ngựa, bọn họ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vậy tỷ lệ hắn có thể rời khỏi chuồng ngựa là rất nhỏ.

Đề nghị của Sở Lạc đối với hắn có quá nhiều lực hấp dẫn, Lý Triệt vô pháp cự tuyệt.

Lý Triệt che lại đáy lòng ẩn ẩn kích động, đừng nói ăn cỏ, cho dù là bụi đất hắn cũng nguyện ý ăn!

Bên kia, gã sai vặt thở dài, "Lục tiểu thư, Khinh Trần sợ là sẽ không ăn.."

Hắn hôm qua đút cả ngày nó đều không mở miệng, gã sai vặt là sợ nàng thất vọng, nói trước với nàng một tiếng.

Ánh mắt Lý Triệt lúc này mới chuyển tới chồng cỏ khô gã sai vặt ôm trong lòng ngực kia.

Đôi mắt nhìn thẳng, hắn tuy rằng vừa ăn yến mạch, nhưng từng đó thì được bao nhiêu?

Hắn vốn là bụng đói kêu vang, không nhìn đến còn tốt, vừa thấy cỏ khô, đôi mắt liền không dời đi được.

Hắn tuy rằng không biết cỏ khô có hương vị gì, nhưng nhìn một chồng cỏ mới lấy từ trong nhà kho ra, còn chưa bị những con ngựa khác động qua, hắn theo bản năng đã bắt đầu chảy nước miếng.

Lý Triệt bực bội nuốt nước bọt.

Lại không biết cố gắng mà nghĩ, trước không ăn no, làm sao có sức lực chạy tới Văn Sơn?

Mắt thấy Sở Lạc từ chồng cỏ khô rút ra một nắm nhỏ đút cho hắn, Lý Triệt kì thật đã đói đến nóng lòng muốn thử.

Bên cạnh, gã sai vặt cùng Lộ Bảo đều tò mò mà trợn tròn đôi mắt, đều muốn nhìn một chút Khinh Trần đến tột cùng có thể hay không ăn cỏ khô mà Lục tiểu thư đút cho?

Kết quả Khinh Trần mắt cũng không chớp một cái, một hơi liền đem nắm cỏ khô Sở Lạc rút ra ngậm vào trong miệng nhai.

Ừm, thật thơm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play