Tháng Tư cuối xuân, tiết trời ấm áp, nữ quyến Kiến An hầu phủ đều đến làm khách tại Vương gia ở Thành Châu.
Vương gia là nhà mẹ đẻ của Đông Xương hầu phu nhân Vương thị.
Ông ngoại của Thế tử phu nhân nổi danh vì quản giáo con cháu trong nhà khắc nghiệt, trước đây Đàm Hiếu bị Văn đế răn dạy, Đông Xương hầu liền đưa hắn ta đến Vương gia ở Thành Châu này cấm túc nửa năm, từ từ lấp kín miệng một đám quần thần trong triều.
Lần này tới đây, Sở Lạc trong lúc vô tình nghe được hạ nhân Vương gia lén nghị luận với nhau, Đàm Hiếu hình như trở về Phường Châu không được mấy ngày đã lại bị bệ hạ răn dạy, vả miệng, trượng trách một trận, còn ném tới biệt viện Văn Sơn, đến bây giờ vẫn chưa được về Hầu phủ, Vương lão gia tử hận đến liên tục mắng vài câu bùn nhão không thể trát tường..
Sở Lạc vẫn luôn không biết sau khi xảy ra những chuyện kia ở Thiên Khúc, Đàm Hiếu đã đi đâu, cũng không biết vì sao xong việc tổ mẫu không hề lên tiếng nữa, nàng chỉ có thể suy đoán do tổ mẫu kêu nàng đi đến trong viện của Văn đế phụng dưỡng, khiến bệ hạ tức giận, cho nên chuyện Đàm Hiếu tổ mẫu liền không muốn nhắc tới.
Ở Thiên Khúc ngày đó, cảnh tượng nàng dùng cây trâm đâm lên cánh tay Đàm Hiếu, Sở Lạc bây giờ nhớ tới vẫn còn sợ hãi trong lòng, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng nghe nói hắn ta bị Văn đế trách cứ, giáo huấn, thậm chí trượng trách, vậy hắn ta hẳn là sẽ không có thời gian rảnh bận tâm đến nàng đi.
Sở Lạc vừa cảm thấy may mắn lại có chút ngoài ý muốn, tựa hồ phiền toái lớn như Đàm Hiếu này cũng là Văn đế hỗ trợ nàng xử trí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play